Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 30: Lòng người hoang mang (1)



Nam Cung Hi hồn bay lạc phách trở về phủ, Thuợng Quan Mân nhìn thấy hắn liền vội vàng ra nghênh đón, “Hi nhi, con đã đi đâu vậy? Bên ngoài mọi người đều nói con....Con vừa ý một cô nuơng ở kỹ viện.” Nam Cung Hi chỉ ngẩng đầu lên nhìn bà một cái, sau đó lại tiếp tục đi về phía truớc, lúc này Thuợng Quan Mân mới phát hiện ra có cái gì đó không đúng, “A! Hi nhi! Hi nhi!” Bà ở phía sau gọi to, nhưng Nam Cung Hi cũng không trả lời bà.

Lúc này Nam Cung Hạo cũng vừa đi ra, ông cản Nam Cung Hi lại, “Hi nhi, con làm sao vậy?” Ông bắt đuợc bờ vai của hắn, Nam Cung Hi ngẩng đầu lên nhìn ông, chưa bao giờ hắn căm hận cha mình cả, nhưng hiện tại hắn lại có thể bắt đầu hận ông. “Đều tại nguời! Đều là do người cả!” Hắn đẩy ông ra, Nam Cung Hạo sững sờ nhìn theo bóng lưng của hắn, vì sao mới vừa rồi ông lại nhìn thấy hận ý trong mắt HI nhi?

"Lão gia, Hi nhi thế nào?" Thượng Quan Mân tiến lên hỏi, Nam Cung Hạo lắc đầu một cái, "Mới vừa rồi ta lại có thể nhìn thấy được hận ý dành cho ta trong ánh mắt của Hi nhi.” Ông thở dài, Thuợng Quan Mân nhìn ông, điều này làm sao có thể chứ? Chẳng lẽ có liên quan đến nữ nhân ở kỹ viện đó? Nhưng bọn họ còn chưa đi tìm người ta mà! Xem ra bà phải đi gặp mới đựoc.

"Lâm Nhược Tịch,vừa rồi tỷ mới nói lung tung gì đấy?” Quý Tinh nhìn nàng, nói như vậy sẽ làm tổn thuơng đến lòng tự tôn của hắn, nàng nhún vai một cái, “Không phải muội muốn hắn sẽ không làm phiền đến muội nữa sao? Nói như vậy chính là biện pháp hiệu quả nhất.” Lâm Nhuợc Tịch không cảm thấy rằng mình có lỗi, lại còn....”Chẳng lẽ ban nãy là muội hờn giận sao?” nếu là như vậy thì nàng thật sự sai rồi.

"Không có." Nàng thở dài, cứ như thế vậy, nàng tiếp tục đi về phía trước, Lâm Nhược Tịch sờ sờ cái mũi của mình rồi đuổi theo , hai người tới trước cửa Gấm Nghệ phường, "Oa! Nơi này buôn bán lại tốt đến vậy ư?" Bên trong chỉ thấy đầy ắp người, hai người phải vất vả lắm mới chen vào đuợc, liền nhìn thấy ông chủ Tiền bận rộn đến nỗi đầu đầy mồ hôi.

"Lão bản." Quý Tinh vừa mở miệng, ông chủ Tiền lại đang choáng váng đầu về các khoản thu chi nên không kịp phản ứng, “Nếu cô nuơng muốn mua quần áo thì xin mời xếp hàng, từ từ từng người một.”. Ông không ngẩng đầu lên mà nói, thấy Lâm Nhuợc Tịch không làm theo, có phải người này đổi ý hay không?”Này!Cái ngừơi này làm sao vậy? Có phải đổi ý rồi hay không?” Nghe được âm thanh này, Tiền lão bản mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt lập tức biến sắc, “Hai vị, mời vào bên trong.” Ông vội vã buông công việc trên tay xuống, giao cho người làm ở bên.

"Này, hai người kia tại sao lại chen ngang." Đột nhiên ngừơi kêu lên, Lâm Nhược Tịch tức giận xoay người, "Chen vào cái gì chen! Nàng là bà chủ của nơi này, y phục mà ngươi mua cũng chính là do chính nàng thiết kế!" Gào xong, nàng liền bước vào không thèm quay đầu lại, bên ngoài tất cả đều ngẩn người tại chỗ. Cái gì? Là do nàng thiết kế? Mọi người dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía các nàng vừa đi vào.

"Ông chủ Tiền, hình như buôn bán cũng không tệ?" Ông chủ Tiền cười một tiếng rồi cúi người, "Vâng, vâng, đều là nhờ vị cô nương này có bản lãnh, đây là thu hoạch của một ngày." Nói xong liền lấy sổ sách ra, "Chẳng lẽ ông muốn nuốt riêng ư?" Lời nói của Lâm Nhược Tịch vừa xuất ra khỏi miệng, sắc mặt ông chủ Tiền liền biến đổi, "Không , sẽ không như vậy! Ta không phải hạng người đó." Nói xong lời này thì vội liếc nhìn Quý Tinh, hi vọng nàng đừng nghe Nhựơc Tịch nói lung tung.

"Ừ, sổ sách đúng không có vấn đề, nhưng số tiền này ta không có ý định thu lại, ông đi chẩn bị mở thêm vài cửa hàng chi nhánh đi, tuyển thêm mấy lão bản, ông cũng cất mấy thứ này đi." Quý Tinh đưa sổ sách cho Tiền lão bản, ông chủ Tiền bội phục nhìn nàng, quả nhiên ông không tin lầm người, mà hai mắt Lâm Nhược Tịch lại tỏa sáng, "Tinh nhi, muội nhìn xem tỷ có thích hợp làm lão bản hay không?" Nhìn thấy nét mặt của nàng nổi lên một tia phấn khích, Quý Tinh liền gõ lên đầu nàng một cái.

"Không thích hợp, tỷ chỉ thích hợp làm má mì, muội đã nói sẽ chia một phần cho tỷ, tỷ gấp cái gì!” Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, Tiền lão bản đã lui xuống đi làm việc."Ai nha! Tại sao lại như vậy chứ!" Nàng quệt mồm, "Tốt lắm! muội cũng sẽ giúp tỷ mở thêm vài chi nhánh cho Ám Huơng Các nữa tỷ thấy thế nào?” Quý Tinh nhéo cái miệng của nàng, Lâm Nhuợc Tịch liền nở nụ cừơi, “Là thật ư? Muội không gạt ta chứ!”

Hai người ở Gấm Nghệ phường ngồi một lúc, rồi cũng đứng dậy ra về, buớc qua cửa của Ám Hương Các, họ liền đụng phải một người kỳ lạ, mà Quý Tinh nhìn thấy ngừoi nọ đến cũng không tự chủ đuợc mà nhíu mày, vi sao nàng lại tới đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.