"Chàng tới đây muốn
làm gì?" Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Nam Cung Hi im lặng
nửa ngày, cuối cùng lắc đầu một cái, ngay sau đó lại ngẩng đầu lên, "Ta
không phải đến tìm Thược Dược." Hắn cần phải giải thích rõ việc này, vì
hắn sợ nàng sẽ hiểu lầm.
"Trước tiên chàng hãy đi ra ngoài
đã." Quý Tinh nói với hắn, Nam Cung Hi vẫn cứng đờ tại chỗ, Quý Tinh bất đắc dĩ mặt trợn lên tức giận, "Ta phải thay y phục." Lúc này Nam Cung
Hi mới có phản ứng, a một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài, nhưng hắn
đứng ở trước càng suy nghĩ hắn lại càng thấy không đúng, bọn họ không
phải vợ chồng sao? Tại sao khi nàng thay quần áo hắn phải đứng ở ngoài
cửa?
Nghĩ như vậy hắn liền xoay người đi vào, lại đụng phải một
người, ngẩng đầu nhìn lên, "Ah, tại sao lại là ngươi?" Hắn chỉ vào nàng
mà nói, Quý Tinh hoàn toàn hết ý kiến, người này. . .Nam Cung Hi nghĩ
lại, không đúng, đây rõ ràng là phòng của Tinh nhi, hơn nữa mới vừa rồi
hắn cũng không trông thấy có nam nhân nào khác ở bên trong.
"Tinh. . . Tinh nhi?" Hắn không khỏi to gan suy đoán, "È hèm!" Quả nhiên là
nàng! Hắn ngơ ngác nhìn nàng, ngày trước gặp nhau. . . Nghĩ đến chuyện
kia, hắn không khỏi thầm mắng mình ngu xuẩn.
"Đi thôi, chúng ta
xuống dưới xem một chút." Nàng vỗ vai của hắn, xem chừng động tác của
nàng, Nam Cung Hi đen mặt lại, nàng coi hắn như huynh đệ sao? Nhưng hắn
cũng không dám tức giận, nếu không chính hắn lại không có quả ngon để
ăn, nghĩ như vậy, hắn vội vã đuổi theo bước chân của nàng.
"Hoan
nghênh các vị quan khách ghé thăm, Ám Hương Các sẽ cho các vị thấy sự
khác biệt của mình và nơi khác bất đồng như thế nào vào đêm nay." Lâm
Nhược Tịch đứng ở trên đài nói những điều Quý Tinh dạy nàng, chỉ là
người phía dưới đều có dáng vẻ không thích thú lắm,nguyên nhân. . .
"Ở đâu ra đồ xấu xí này vậy! Đừng nói nhảm! Mau đi xuống." Nghe nói như
thế, trên trán Lâm Nhược Tịch nổi đầy gân xanh, nàng nhịn! Nhịn! Hơn nữa hôm nay đặc biệt nhiều người, nguyên nhân là họ đã hủy bỏ danh sách
giới hạn, cho nên có rất nhiều người khác nhau đến đây khiến các kỹ viện khác chỉ còn biết tức giận dậm chân, nhưng bây giờ họ cũng không dám
làm gì các nàng, nguyên nhân còn không phải nhờ Nam Cung Hi sao, ai lại
dám liều mạng đi trêu chọc hắn.
"Các vị, ta là má mì, hơn nữa nếu muốn ta đi xuống thì trò chơi này biết làm sao đây, không phải ai cũng
biết cách chơi như thế nào phải không?" Nàng cũng chỉ có thể cười nói
với bọn họ mà thôi, quả nhiên rất nhiều người đã không còn mở miệng đuổi nàng xuống đài, mà Nam Cung Hi ở một bên lại bật cười lần nữa, lần này
Quý Tinh không ngăn cản hắn bởi vì nàng cũng cười, mới vừa rồi không cảm thấy nhưng khi Lâm Nhược Tịch vừa đứng dưới ánh đèn, quả thật là một
dung nhan đặc sắc khó trách người ta đều muốn đuổi nàng xuống.
"Ta nói. . . Khụ. . . Tinh nhi, có phải nàng cố ý chỉnh nàng ta hay không
?" Quý Tinh nhìn hắn, ngược lại cảm thất hắn rất thông minh, như vậy mà
cũng bị hắn nhìn ra, "Câm miệng!" Quả nhiên Nam Cung Hi ngoan ngoãn im
miệng, điều bí mật này hắn sẽ không nói ra đâu.
Có vài người nhận ra Nam Cung Hi cũng cách hắn ra khá xa một chút, ấy vậy mà Ám Hương Các lại không có người nào dám chuyển động, lão bản của nơi này là Nam Cung phu nhân lại nhìn thấy Nam Cung thiếu gia ở đây thế còn phu nhân của
hắn đang ở đâu.
"Chúng ta sẽ cho mời tiểu Điệp ở phía dưới
lên đây, như vậy đi, ta hoỉ một cái vấn đề nếu các vị đáp đúng, thì cô
nương tiểu Điệp liền cởi một thứ mặc trên người, nếu như những đề mục
kia đều đáp đúng, như vậy. . ." Lâm Nhược Tịch không nói tiếp, nhưng
người ở dưới đã nhao nhao lên đòi thử, loại trò chơi này vẫn là lần đầu
tiên nghe qua, lại nghĩ đến cảnh sắp xảy ra đã đủ làm người khác phấn
khích không thôi.
"Khụ khụ. . . Cái đó, Tinh nhi, ta về nhà
trước đây, nàng cũng đừng trở về nhà quá muộn đấy, ở nơi này lâu cũng
không tốt." Trước mặt nàng hắn không có can đảm nhìn nữ nhân khác cởi
quần áo, không ai ngờ Quý Tinh lại kéo hắn lại, "Đợi một chút, trò này
rất hay, chàng cũng chơi đùa một chút đi, thiếp đảm bảo sẽ không tức
giận." Xem thấy vẻ mặt của nàng, Nam Cung Hi lại cảm thấy không đáng tin chút nào nhưng hắn lại không dám nói ra.