Sáng hôm sau, Nam
Cung Hi vừa mở mắt liền quay đầu nhìn sang bên cạnh, cũng may nàng vẫn
còn ở đây, giúp nàng kéo chăn che lấy cơ thể, hắn cứ như vậy nhìn nàng,
sau chuyện ngày hôm qua, bọn họ đã chân chính trở thành vợ chồng, nghĩ
đến đây tâm tình của hắn trở nên rất tốt.
Quý Tinh cũng mới thức
dậy nàng dụi con mắt, sau khi mở ra liền nhìn thấy người trước mắt nàng
đang cười khúc khích, không khỏi khiến mắt nàng trợn trừng, cổ nhân
chính là cổ nhân."Này, hoàn hồn đi." Nàng vươn tay ra quơ quơ trước mặt
hắn, lúc này Nam Cung Hi mới lấy lại tinh thần.
"Tinh nhi, nàng
đã tỉnh rồi à, có khó chịu chỗ nào hay không?" Nghe hắn hỏi như vậy,
trên trán Quý Tinh hiện lên toàn vạch đen, "Không có." Nàng tức giận trả lời, Nam Cung Hi gãi đầu, hắn đã nói gì sai sao? Thế nào mà nàng mang
bộ mặt mất hứng như vậy?
"Mau giúp thiếp đi lấy y phục!" Dưới
chăn nàng đẩy người bên cạnh một cái làm Nam Cung hi cứng đờ, sau đó
nhìn nàng vẫn không nhúc nhích, Quý Tinh bất tri bất giác thầm mắng
mình, nhìn dáng vẻ của hắn. . .
"Hiện tại đang là ban ngày, chàng dừng lại cho ta." Tối hôm qua eo của nàng còn chưa hết đau, hắn đúng
là người mấy trăm năm chưa từng chạm qua nữ nhân mà!"Tinh. . . Tinh nhi, chuyện ấy, chúng ta có thể làm hay không. . ." Ai ngờ được Quý Tinh vội vàng rụt người vào giữa giường, "Không thể! Mau dậy đi á!" Nàng lại
muốn đẩy ra hắn, chỉ là mới vừa có ý định như thế.
"Lần này ta
bảo đảm sẽ dịu dàng hơn mà." Nam Cung Hi nhích lại gần nàng, Quý Tinh
trợn tròn hai mắt, "Thiếp nói. . . Ưmh. . ." Vừa muốn mở miệng, ai biết
được nàng đã bị nam nhân trước mắt ôm lấy mà "gặm" .
"Ưmh. . .
Chàng. . . Buông thiếp ra!" Bị hắn đè ép, Quý Tinh đẩy thế nào cũng đẩy
không ra, cộng thêm trên người hắn không có y phục, căn bản không có cái gì để nắm lấy, tức chết nàng. Nghĩ tới việc có nên đạp hắn rớt xuống
giường hay không, nhưng ngộ nhỡ đạp phải thứ không nên đạp, nàng còn
chưa muốn làm quả phụ.
"Yên tâm, lần này ta sẽ rất dịu dàng." Nói xong hắn liền chuẩn bị tiến vào, lại không ngờ lúc này cửa bị mở ra. . . ầm một tiếng, "Tinh nhi, con đã dậy rồi à, có người bên ngoài. . ." Lúc này Thượng Quan Mân vô tri vô giác mới nhìn thấy hai người trên giường, bọn họ đây là. . .
"Á! Ta không có thấy cái gì, các con cứ tiếp
tục, cứ tiếp tục." Nói lời này xong bà liền che mắt rồi chạy ra khỏi
cửa, Haizzz! Sao bà lại có thể cắt đứt chuyện tốt của con trai như thế
chứ, Nam Cung Hi nhìn về phía dưới của mình ngay cả mặt cũng đen thùi
lùi, trong lúc nhất thời Quý Tinh không biết nên khóc hay là nên cười
nữa.
"Được rồi, chàng có thể đứng dậy rồi chứ?" Quý Tinh buồn
cười nhưng mà nàng ráng nhịn, Nam Cung Hi bất đắc dĩ lật người xuống, mẹ hắn cũng thiệt là lúc đi vào đều không gõ cửa, làm hại hắn. . .
Hắn đưa mắt nhìn người bên cạnh.
"Buồn cười thì cười đi." Hắn"ảo não" nhìn nàng, Quý Tinh vội vàng khoát tay, "Thiếp. . . Thiếp không
có cười." Nói thì nói như d☆đ☆L☆Q☆Đ vậy, nhưng vẻ mặt của nàng không
phải đang cười đó sao.
"Mân Mân nàng không gọi được sao?" Nam
Cung Hạo nhìn người đang đến, không phải bà uống lộn thuốc đấy chứ? Làm
gì mà cười như thế. . . "Haizz! Vị lảo bản này chắc là phải quay về rồi, đôi vợ chồng trẻ người ta còn đang bận đấy." Ông chủ Tiền ngồi đó nghe
xong cũng lập tức hiểu được.
"Khụ khụ, Mân Mân, làm sao nàng có
thể nói chuyện này ở trước mặt người chứ." Nam Cung Hạo tuy không biểu
lộ ra ngoài nhưng ông thật sự vui mừng tận đáy lòng . " Nam Cung lão
gia, phu nhân, ngày mai ta sẽ trở lại vậy." Nói xong ông đứng lên chuẩn
bị rời đi.
"Tiền lão bản, sao các người lại tới đây?" Ngoài cửa
truyền đến giọng nói của Quý Tinh, ba người cùng nhau nhìn nàng, thiếu
chút nữa là Quý Tinh ngửa mặt lên trời hét to, nàng chắc là bà ấy. . .
Để cho nàng phải nói cái gì đây, chỉ là. . .
"Mẹ à! Lần sau trước khi vào phòng nhớ gõ cửa!" Vừa theo sau tiến vào Nam Cung Hi đã trực
tiếp oán trách Thượng Quan Mân, Quý Tinh thật sự rất muốn đánh bay hắn,
không phải là hắn muốn người cả thành cùng biết đó chứ!