Mới qua mấy ngày, mà không khí vui mừng lan khắp phủ Nam Cung. Khắp thành, ai cũng biết Nam Cung Hi sắp thành thân, mà tân nương chính là cô gái đã bóc bảng mấy hôm trước. Chỉ là bọn họ không hiểu, như thế nào mà cô gái đó chịu gả cho hắn? Chẳng lẽ bị ép buộc hay sao? Nghĩ như vậy, da đầu bọn họ không khỏi run lên.
Vì để gia tăng không khí, Nam Cung Hạo và Thượng Quan Mân bỏ hết vốn liếng, chỉ cần ai đến dự, vô luận ngươi là ai, cũng có thể ngồi xuống ăn tiệc mừng, cho nên, khắp thành, ngay cả tên ăn xin, tất cả như ong vỡ tổ mà chen nhau đến tham dự.
"Cô nương, chúng ta nên đi ra ngoài rồi." Quý Tinh mặt che khăn hỉ, được người ta dìu ra khỏi phòng.
Mà trên đại đường, mặt Nam Cung Hi uốn éo, đầy tức giận. Trời ơi, mẫu thân đúng là đã nói là làm. Sáng nay, sau khi thức dậy, hắn liền phát hiện toàn bộ số râu mà hắn dưỡng bao nhiêu năm, đã bị người ta cạo sạch. Mà người đứng sau giật dây, chính là người ngồi trên ghế thái sư, mặt đầy ý cười, đợi người quỳ lại.
"Tân nương tới." Mọi người quay đầu lại, cũng muốn xem tân nương là ai, nhưng đáng tiếc, mặt nàng đã bị khăn hỉ che lại.
Nhìn người đứng ở bên cạnh mình, Nam Cung Hi không khỏi cúi đầu xuống nhìn nàng.
“Khụ, khụ…” Thượng Quan Mân ho một tiếng, ánh mắt cảnh cáo nhìn hắn, nên hắn chỉ có thể đứng nghiêm chỉnh, hoàn thành hôn sự này.
"Nhất Bái Thiên Địa!"
"Nhị Bái Cao Đường!"
"Phu Thê Giao Bái!"
"Đưa Vào Động Phòng!"
Sau khi hô lên tiếng cuối cùng, Quý Tinh được người ta dìu đi xuống, mà Nam Cung Hi phải ở lại. Nói là mời khách uống rượu, nhưng khi những người đó nhìn thấy hắn, đều đứng dậy bỏ chạy. Thượng Quan Mân thấy tình hình không ổn, liền đuổi hắn đến tân phòng, lần này bên đàn gái không có ai đến, nên họ liền giản lược một số lễ tiết.
Đứng cửa phòng, Nam Cung Hi chần chừ không bước vào, hắn đang nghĩ có nên đi vào, hay là trực tiếp đi ra. Quý Tinh buồn chán ngồi trên giường, nha hoàn đã bị nàng đuổi đi. Nói thật, kết hôn ở cổ đại chẳng có thú vị gì, quan trọng nhất là cái bụng đang đói meo của nàng. Hi vọng chú rể về sớm một chút, nếu về trễ, làm nàng đói quá mức, hừ hừ….
Bì bõm một tiếng tiếng cửa mở, Quý Tinh ngồi thẳng người. Nhìn người ngồi trên giường, Nam Cung Hi thở dài, tiếng lên vén khăn hỉ cho nàng, chuyện gì nên đến, ắt sẽ đến. Chẳng qua, khi hắn nhìn thấy Quý Tinh, thì khăn trong tay cũng rơi xuống đất.
Mày lá liễu cong cong, miệng khéo léo mà đầy đặn, làm cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái, còn có đôi mắt to trong sáng của nàng, chỉ cần nhìn một cái, đã làm hồn người ta bay đi. [i](*DP: Tiếng sét ái tình…Hi ca, bảo trọng…hắc hắc…)[/i]
Quý Tinh quan sát người nam tử trước mặt, khắc sâu ngũ quan, thoạt nhìn rất giống người ngoại quốc, mắt thâm thúy, khi hắn nhìn mình, thì mình giống như bị hút vào, chỉ là….
"Tại sao ngươi chỉ cho ta thấy có nửa bên mặt?" Quý Tinh mở miệng, rồi nàng thấy rõ thân thể hắn chấn động. Nàng đứng lên, Nam Cung Hi lại quay mặt sang hướng khác, rõ ràng là không muốn cho nàng nhìn. Quý Tinh buồn bực. Rốt cuộc người nọ như thế nào đây?
“A! Nơi đó có rắn!” Đột nhiên, nàng kêu to, Nam Cung Hi lập tức nhìn sang, bị lừa rồi? Nàng xảo trá nhìn của hắn, chỉ là. . .
Khác hoàn toàn với nửa khuôn mặt kia, nhìn rất giống như Ngô Công, chằn chịt sẹo với sẹo, tất cả sẹo dính thật chặt vào nửa khuôn mặt của hắn.
Mặt của hắn, cuối cùng nàng cũng đã hiểu tại sao hắn chỉ cho nàng thấy nửa khuôn mặt của mình. Chỉ là, nếu như chỉ có như vậy mà không ai muốn gả, thì thật vô lý?
"Nhìn đủ chưa!" Nam Cung Hi rống giận, hắn ghét nhất là người khác nhìn sẹo trên mặt hắn.
Quý Tinh lấy lại tinh thần, nhìn hắn, “ Ngươi hung dữ cái gì! Lớn giọng thật!” Nàng rống vào mặt hắn, trước kia chỉ có nàng rống vào mặt người khác thôi.