Ăn xong đồ, Quý Tinh nghĩ tới việc nàng cũng nên về Ám Huơng Các xem một
chuyến, ngày hôm qua nàng kho có mặt ở đó không biết có xảy ra sai sót
gì không, "Thiếp đi đến Ám Hương Các, chàng trở về trước đi." Nàng đứng
lên, Nam Cung Hi cũng đứng lên theo , "Ta cũng đi, dù sao ta cũng không có chuyện gì để làm." Quý Tinh nhìn thóang qua hắn, cũng đúng, hắn lại
không có công việc, chẳng qua nhà hắn từ đâu mà có nhiều tiền như vậy?
"Vậy đi thôi." Những chuyện kia với nàng cũng không có liên quan nhiều, nàng cũng sẽ không hỏi nếu không hắn còn tuởng rằng nàng coi trọng gia tài
nhà hắn. “Ừ, tốt.” Hắn gật đầu một cái, hai nguoiừ đi đến Ám Huơng Các.
"Đường Tĩnh Thiên! Ta phải giết chết nguơi!” lúc này bên trong Ám Huơng Các,
Lâm Nhược Tịch đang cầm dao làm bếp đuổi theo người đằng truớc, “Nhuợc
Tịch, nàng mau dừng lại, mau mau bỏ con dao xuống.” Đuờng Tĩnh Thiên
kinh hãi run rẩy nhìn nàng, không phải hắn sợ nàng làm tổn thương đến
hắn mà sợ nàng tự làm chính mình bị thuơng.
"Đúng vậy, Tịch tỷ,
tỷ mau bỏ dao xuống đi.” Đi theo tiếng động huyên náo ra bên ngoài ngay
cả tiểu Đào cũng sợ hết hồn hết vía nhìn nàng, không hiểu được ngày hôm
qua còn rất tốt như thế nào mà moiứ sáng sớm lại lập tức thay đổi đến
vậy?
Lâm Nhược Tịch cũng không muốn như vậy, ai bảo sáng sớm khi nàng vừa tỉnh dậy lại lập tức phát hiện ra bên cạnh mình có thêm một
người nữa là nam nhân, ghê tởm hơn chính là hắn còn ôm nàng đến khi nàng nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nàng tức muốn bể phổi cho nên moiứ có một
màn như thế này.
"Nàng đừng đuổi nữa, ta sẽ chịu trách nhiệm, sẽ lấy nàng.” Hắn vừa nói ra lời này, lại càng làm cho Lâm Nhuợc Tịch giận đến phát run, đây không phải là hắn tỏ rõ làm cho mọi người hiểu lầm
sao? Mà câu nói kia của hắn xác thực là có hiệu quả, tiểu Đào sững sờ
nhìn hai nguoiừ bọn họ, chẳng lẽ tối hôm qua. . .
"Đường Tĩnh
Thiên, ngươi không biết xấu hổ !" Nàng tức giận ném con dao đang cầm
trong tay ra, mà ngay lúc này Quý Tinh lại ở phía truớc đẩy cửa đi vào,
chỉ là vừa đi vào nàng lâp tức nhìn thấy con dao đang bay đến, trong lúc nàng còn sững sờ thì đột nhiên lại có người chắn ngay truớc mặt nàng.
Nam Cung Hi nhanh chóng chắn trước mặt của nàng, vung tay lên, đánh rớt con dao kia, nhưng chính hắn cũng bị thuơng, nhìn thấy máu trên tay mình,
hắn đau đến nhíu cả chân mày, Lâm Nhuợc Tịch nhìn thấy bản thân mình đã
gây họa nàng vội vã chạy đến.
"Tinh nhi, các ngươi làm sao tới
đây? Nam Cung hi ngươi không sao chứ?" Quý Tinh lườm nàng một cái, mới
có một buổi tối mà hai người này lại có thể coi nhau như kẻ thù ngay cả
dao làm bếp cũng cần phải động đến rồi hả? Lâm Nhuợc Tịch uất ức mím
môi.
"Như thế nào rồi cho thiếp xem." Quý Tinh kéo tay của Nam
Cung Hi qua kiểm tra, nếu mới vừa rồi nếu không có hắn đóan chừng thì
chính nàng sẽ phải hốc hác mặt mày rồi. “Không có gì, bị thương một
chút, cũng không sâu.” Thấy nàng lo lắng cho hắn thì chút thuơng thế này có là gì.
Quý Tinh xem xét một chút, cũng may là vết thuơng
không sâu, đang muốn dẫn hắn đi khám đại phu thì Đuờng Tĩnh Thiên đi
đến, “Cho cô, đây là kim sang duợc thuợng hạng, mau đắp lên cho hắn.”
Quý tTinh nhận lấy thuốc, không chút thuơng tình mà đổ hết lên tay Nam
Cung Hi, Đuờng Tĩnh Thiên nhìn mà đau lòng, thuốc này chỉ dùng một ít
cũng đã có công hiệu rất tốt, sao nàng lại có thể trút hết đuợc như thế
chứ? Nhưng họa này do Lâm Nhuợc Tịch gây ra, hắn cũng không thể nói cái
gì.
"Hí. . ." Thuốc đụng phải vết thương làm Nam Cung Hi đau đến nỗi hít một hơi, "Đau lắm hả?" Quý Tinh kéo tay của hắn thổi thổi,
"Không, không đau." Hắn cười khúc khích nhìn nàng, Đường Tĩnh Thiên ở
một bên trợn tròn mắt, có cần phải khoa trương như vậy hay không hả?
"Ta hỏi hai người các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Mới qua một đêm các ngươi
đã lập tức động đến cả dao làm bếp rồi hả?” giúp Nam Cung Hi băng bó
xong, nàng xoay người nhìn hai nguời kia, Nhuợc Tịch xoắn ngón tay lại,
mới vừa rồi nàng cũng rất sợ hãi đều là tại cái tên họ Đuờng ấy kích
động nàng nên nàng mới ném con dao dao ra.
"Là hắn đó! Tối hôm qua. . . Tối hôm qua rõ ràng là hắn sờ ngực ta!" Lâm Nhược Tịch đỏ mặt tố
cáo chỉ vào Đường Tĩnh Thiên, Quý Tinh và Nam Cung Hi đều nhìn Đuờng
Tĩnh Thiên, không nghĩ đến tốc độ của hắn cũng rất nhanh, Nam Cung Hi
thật sự bội phục hắn, hắn ta còn chưa thành thân đã. . . Mà hắn đã thành thân lâu như vậy, đến ngày hôm qua mới đụng đuợc đến người Quý Tinh.