Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 61: Tương kế tựu kế (2)



Diệp Thiên lấy ra một quyển bí tịch võ công đưa cho Nam Cung Hi xem, chẳng qua Nam Cung Hi lại không nhìn thấy được tia sáng lóe lên trong mắt hắn lóe lên ánh sáng, hắn nhìn chăm chú cuốn bí tịch võ công cầm trên tay, chỉ cần hắn học xong cái này, như vậy. . . Trước đây trì hoãn mãi vẫn không cho Nam Cung Hi luyện tập bởi vì Diệp Thiên cảm thấy không cần thiết, nhưng hiện tại. . . Hắn không có được, Nam Cung Hi cũng đừng hòng có được!

"Này, Tinh nhi, hôm nay bên ngoài đều đang đồn. . ." Lâm Nhược Tịch liếc nhìn người bên cạnh nàng, được rồi, nàng thừa nhận người này anh tuấn hơn so với Nam Cung Hi, nhưng mà không biết làm sao nàng đã cảm thấy giữa hai người này không phải loại quan hệ đó.

"Hiện giờ muội muốn ở lại nơi này." Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, không phải chứ? Nàng không trở về sao?"Việc này, tỷ cảm thấy chuyện tình Nam Cung Hi đi dạo kỹ viện kia ắt hẳn là có hiểu lầm bên trong phải không?" Không chỉ có nàng, ngay cả Hách Liên Viên cũng cảm thấy như vậy, khi mới bắt đầu nàng cũng không nói với hắn lý do nàng làm như vậy bởi vì Nam Cung Hi đi kỹ viện.

Quả thật hắn cảm thấy không thể tin được chuyện này, trước đây rõ ràng nhìn thấy nam nhân kia rất sợ nữ nhân trước mắt , làm sao chỉ chớp mắt một cái lại có thể chạy ngay đến kỹ viện? Trong chuyện này rốt cuộc có uẩn khuất gì? Mà thật ra thì nàng còn biết cái gì?

"Tỷ đó! Đừng quan tâm cho muội, hay là quan tâm chính mình trước đi, nói xem, lúc nào thì tỷ thành thân đây?" Nghe nàng hỏi chuyện này, Lâm Nhược Tịch thầm mắng tiểu Đào lắm mồm."Không muốn trở thành thân." Nàng lắc đầu, "Ngộ nhỡ có thì sao?" Quý Tinh nhìn bụng của nàng một chút, Lâm Nhược Tịch thấy nàng nói chuyện này ngay trước mặt Hách Liên Viên thì thoáng một cái mặt đỏ bừng.

"Tinh nhi!" Nàng dậm chân, "Được rồi, muội không nói nữa." Quý Tinh giơ hai tay lên, "Tối nay ngươi ở lại chỗ này đi, thuận tiện xem chúng ta biểu diễn ở đây thế nào." Quý Tinh nói với Hách Liên Viên, Lâm Nhược Tịch há to miệng nhìn nàng.

"Chuyện này. . . Cái này không được đâu?" Còn Quý Tinh lại gõ lên đầu của nàng một cái, "Cái gì không được! Nơi này của chúng ta vốn chính là kỹ viện." Nàng nói cũng đúng, Lâm Nhược Tịch gật gật đầu, Hách Liên Viên vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Quý Tinh, hắn lại phải nuốt lời cự tuyệt xuống bụng.

"Mỹ nam, tối nay khẳng định lúc gặp lại thì ngươi đang chảy máu mũi ròng ròng." Lâm Nhược Tịch vỗ vỗ bờ vai của hắn, khóe miệng của Hách Liên Viên co giật một chút, cái gì thế này ví dụ được không?"Lâm Nhược Tịch!" Người ở ngoài cửa đen mặt nhìn nàng.

"Đường Tĩnh Thiên, làm gì mà ngươi lại gọi cả tên lẫn họ của ta thế!" Nàng nhìn người ở cửa, Đường Tĩnh Thiên hất rơi tay của nàng, "Lần sau không cho phép đụng nam nhân khác!" Quý Tinh trợn tròn mắt, nam nhân này. . .

"Ta lập tức muốn đụng thì thế nào?" Nói xong ôm cổ của Hách Liên Viên, Đường Tĩnh Thiên càng thêm nổi giận lôi đình, đánh một chưởng về phía Hách Liên Viên, Hách Liên Viên mang theo cả Lâm Nhược Tịch đã kịp nhảy lên tránh công kích của hắn, hai nữ nhân này muốn đùa giỡn hắn đến chết sao?

"Ồ! Thì ra là còn là người luyện võ? Không tệ!" Nói xong liếc mắt nhìn Lâm Nhược Tịch, không nói tiếng nào rồi rời đi."Khụ khụ, Nhược Tịch, không phải tỷ nên đi an ủi người ta một chút sao? Không phải vậy. . ." Quý Tinh còn chưa nói hết câu, Lâm Nhược Tịch đã buông cổ Hách Liên Viên ra rồi đuổi theo Đường Tĩnh Thiên.

"Hai người này vẫn luôn như vậy phải không?" Hách Liên Viên phủi phủi y phục của mình, Quý Tinh thấy hắn nói không sai lập tức gật đầu phụ họa, đây chính là chuyện tình oan gia rồi. Hách Liên Viên nhìn nàng, nói thật, ban đầu nàng và hắn cũng thấy không vừa ý nhau.

"Sư phụ, bí tịch võ công này sao lạ vậy? Giống như cảm thấy muốn mất đi cái gì đấy ở trong đầu." Nam Cung Hi lắc đầu, nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, xem ra đã có chút hiệu quả, đợi một thời gian nữa, như vậy hắn sẽ. . . Nghĩ đến ngày đó tâm tình của hắn lập tức không kiềm được mà hưng phấn."Không có việc gì, đây là hiện tượng bình thường, luyện cho tốt, biết không?" Nam Cung Hi gật đầu, chưa hề nghĩ tới rằng sư phụ có thể sẽ làm hại hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.