"Sư phụ, không được rồi, con đau đầu quá, con nghĩ muốn. . ." Còn chưa nói hết câu gục xuống, Diệp Thiên nhìn người vừa té xỉu, tiến lên đở hắn dậy, dìu hắn vào phòng."Đồ đệ, con cứ ngoan ngoãn mà ngủ đi, không lâu sau nữa, con sẽ không vì chuyện tình cảm mà phiền não nữa." Giúp hắn đắp mền kín, Diệp Thiên xoay người rời đi.
"Ta không đi, không muốn xem ." Hách Liên Viên nắm lấy khung cửa lôi theo, đánh chết hắn cũng không đi xem, mới vừa rồi hắn chỉ liếc mắt có một cái đã lâp tức đỏ mặt, khó trách được Lâm Nhược Tịch nói sẽ để cho hắn phải chảy cả máu mũi, hoá ra là như vậy , nhìn người chỉ mặc áo bọc ngực và quần ngắn, không được, không thể còn muốn rồi.
"Này, cái người này làm sao ngươi lại dễ dàng xấu hổ như vậy hả, ngươi không phải nam nhân sao, còn nữa, nam nhân không phải đều thích xem thiếu nữ mặc vậy sao?." Lâm Nhược Tịch lôi hắn đi, làm gì mà hắn lại sống chết giữ lấy khung cửa, nếu còn kéo nữa, không khéo cả cánh cửa cũng rơi xuống mất.
"Hách Liên Viên, buông tay cho ta! Có phải ngươi muốn làm hỏng cửa ở đây phải không?" Quý Tinh đi tới, người này rốt cuộc là thật sự thuần khiết hay là giả thuần khiết đây? Lúc này Hách Liên Viên mới bất đắc dĩ thả tay xuống, "Oa! Tinh nhi, vẫn là muội lợi hại!" Lâm Nhược Tịch giơ ngón tay cái lên với nàng, tiếp tục kéo Hách Liên Viên xuống.
"Eo ôi! Người nào đi đường không có mắt. . ." Đến khi Nhược Tịch trông thấy khuôn mặt tái xanh của hắn thì lập tức nuốt lời muốn nói xuống, "Nàng. . . Nàng. . ." Đường Tĩnh Thiên ngây thơ không thể đứng ở chỗ này được, lúc này hắn mới phát hiện ra bộ dạng của Hách Liên Viên cũng không thua gì hắn: "Ta cái gì mà ta? Ngươi mau tránh ra! " Lâm Nhược Tịch đẩy hắn một cái, nhưng hắn lại không chịu động đậy.
"Nàng thích hắn?" Hắn chỉ vào người nàng đang kéo đi, Lâm Nhược Tịch nhìn Hách Liên Viên, "Đúng vậy! Người như ngươi thật sự khiến ta quá chán ghét! Tránh ra đi!." Nàng dùng sức đẩy, lần này Đường Tĩnh Thiên tránh ra ngay, Lâm Nhược Tịch thuận lợi kéo Hách Liên Viên xuống.
Quý Tinh từ đầu tới cuối đều không lên tiếng nhìn bọn họ, Đường Tĩnh Thiên thấy nàng ở đây, hắn đi lên phía trước, "Giao kèo một năm khổ sai, có thể dùng tiền giải quyết triệt để hay không?" Nhìn thất bộ dạng của hắn, Quý Tinh gật đầu một cái, xem ra hắn đã mệt mỏi, đúng là Lâm Nhược Tịch. . ."Ở đây có mười vạn lượng." Đường Tĩnh Thiên đưa cho nàng một xấp ngân phiếu, hắn biết nơi này cũng do Lâm Nhược Tịch mở.
"Chuyện này. . ." Quý Tinh vừa định nói không cần nhiều như vậy, chỉ là đợi nàng ngẩng đầu lên thì đã thấy bóng lưng tiêu điều của Đường Tĩnh Thiên, Nhược Tịch à Nhược Tịch! Hi vọng tỷ đừng hối hận mới đúng.
"Này, ngươi mau mở mắt, trên khán đài nữ nhân uốn éo hấp dẫn hơn." Mặc dù Lâm Nhược Tịch uốn ba tấc lưỡi để nói, nhưng Hách Liên Viên vẫn quyết tâm nhắm mắt lại, hắn chưa bao giờ vào kỹ viện, Lâm Nhược Tịch nổi giận nhìn hắn, mà ở nơi xa kia Đường Tĩnh Thiên nhìn hai người bọn họ, bước chân dừng lại một chút, ngay sau đó cũng không quay đầu đi ra khỏi Ám Hương Các.
Quý Tinh nhìn xuống phía dưới, yên lặng lắc đầu một cái, chuyện tình cảm của người khác nàng không giúp được, nhìn nam nam nữ nữ ở phía dưới, nàng thở dài trở lại phòng mình.
Sau khi Nam Cung Hi tỉnh lại, phát hiện ra mình ngủ trên giường, mà sư phụ của hắn không biết đã đi đâu, hắn ngồi dậy, "Ưmh. . ." Thế nào mà đầu còn có cảm giác muốn ngất đi vậy? Hắn lắc lắc đầu, cảm giác tốt một chút rồi mới xuống giường, đi tới bên cạnh bàn, hắn rót cho mình một chén nước.
Nhìn sắc trời đã tối, xem ra Tinh nhi chắc là sẽ không trở lại, mặc dù chuyện lần này hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà một màn bị nữ nhân cưỡi trên nguời kia thì chính xác là hắn sai rồi, nàng cứ không để ý đến hắn như vậy, hắn rất khó chịu.
Hôm sau, Nam Cung hi lại thức dậy từ sớm, "Hi nhi, thức dậy sớm như vậy ư?" Diệp Thiên kinh ngạc nhìn hắn, "Vâng, sư phụ, con đi mua điểm tâm cho Tinh nhi ăn, nàng thích ăn nhất đồ của nhà kia." Nói xong liền đi ra ngoài, Diệp Thiên nhìn theo bóng lưng của hắn, tay nắm thành quyền, sắc mặt rất là khó coi, trẻ con khó dạy dỗ mà!