Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 79-1: Ta nhất định có thể bảo vệ nàng (2)



Khi Nam Cung Hi trở lại nơi chứa hàng, hắn đã sốt rất cao, nhưng không có ai chú ý đến hắn, cho đến sáng sớm ngày thứ hai, đoàn người cũng phải làm việc trở lại, lúc này mới phát hiện hắn đã sớm sốt đến hôn mê bất tỉnh, lập tức đi tìm Trương Đạt, bởi vì mọi người đều biết đại tiểu thư coi trọng hắn, cho nên cũng đi báo cho Triệu Trà Trà.

"Tất cả đều tránh ra cho ta." Triệu Trà Trà mang theo đại phu tới, chẳng qua đám người vây quanh làm cho đại phu không đi vào được, nàng mới hét lên như vậy, đám người tự động tách ra nhường một lối đi, lúc này đại phu mới đi vào bắt mạch cho hắn.

"Như thế nào? Hắn không sao chứ?" Triệu Trà Trà hỏi đại phu, cũng có rất nhiều người đang đợi câu trả lời của ông, đại phu thở dài, thu bàn tay đang bắt mạch lại, "Hắn bị phong hàn cộng thêm bị nhiễm trùng, phải nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ kê toa thuốc.” nói xong lấy giấy, bút viết từ trong hòm nghề thuốc ra.

"Ngươi, mau đi bốc thuốc." Triệu Trà Trà đưa phương thuốc cho Trương Đạt, Trương Đạt cầm lấy phương thuốc rồi lập tức bước nhanh ra ngoài."Ngươi, mau đi bưng nước và khăn lông đến đây." Nàng nói với người đứng gần mình nhất. “Được!” Người nọ lập tức chạy ra ngoài.

Khi nhóm người nhìn Triệu Trà Trà coi trọng chăm sóc cho người trên giường, đều khiến bọn họ không khỏi trố mắt nhìn nhau, xem ra người câm sắp hết những ngày sống dễ chịu rồi, đã lâu như vậy, đại tiểu thư rất ít khi coi trọng nam nhân nào.

"Triệu tiểu thư, thuốc đây." Trương Đạt bưng chén từ bên ngoài đi vào, nơi này là chỗ ở của những nam nhân thô kệch cao lớn, hắn mấy lần muốn mở miệng nói nàng rời đi nhưng không dám, ‘Ừ, đưa cho ta.’ Nàng tiến lên nhận lấy thuốc, thổi thổi, sau đó đặt thuốc xuống bên cạnh giường, rồi muốn tự mình đỡ người nằm trên giường lên.

"Đại tiểu thư, để đó cho tôi đi." Một người xung phong tiến lên nhận việc giúp nàng, một thiên kim đại tiểu thư, làm sao có thẻ đỡ được một đấng mày râu chứ, Triệu Trà Trà cũng không cự tuyệt, xác thực, nàng muốn dìu hắn sẽ rất vất vã.

Đỡ được người rồi, Triệu Trà Trà cầm chén lại gần miệng của Nam Cung Hi, lúc này mới phát hiện ra hắn vốn không thể uống vào bình thường , "Các ngươi đều đi ra ngoài." Nàng nói với đám người phía sau, đám người này, kẻ nhìn ta, ta nhìn người, đây là chỗ bọn họ nghỉ ngơi mà.

"Đại tiểu thư, để tôi đút." Người kia lại xông tới, gần đây hắn và người câm có qua lại, hơn nữa nhìn người câm giống như hắn không thích đại tiểu thư, ngộ nhỡ có thế nào, hắn sợ người câm lại khổ sở.

Triệu Trà Trà không cam lòng, nhưng có nhiều người ở đây như vậy, nàng cũng không tiện từ chối, lại đưa chén thuốc cho người kia, người nọ nhận lấy chén, một tay đỡ đâu Nam Cung Hi dậy, một tay bưng thuốc, để cho đầu của hắn hơi ngưỡng, cầm chén lại gần hắn, đút thuốc từng từng chút một, có lẽ Nam Cung Hi có dấu hiệu tỉnh lại rồi, thuốc kia hắn lại có thể nuốt xuống được.

"Ngươi tên là gì?" Triệu Trà Trà nhìn người kia rồi hỏi, "Bẩm đại tiểu thư, tiểu nhân tên Hoàng Nhân." Triệu Trà Trà gật đầu một cái, "Vậy thì tốt, ngươi chăm sóc hắn nhiều một chút." Hoàng Nhân gật đầu một cái, nàng không nói hắn cũng sẽ làm, hắn vốn rất đồng cảm với người câm.

"Trương Đạt, ngươi đi ra ngoài một chút." Triệu Trà Trà đứng dậy đi ra ngoài, Trương Đạt đi theo phía sau nàng, không biết đại tiểu thư muốn nói cái gì. Ngoài cửa, Triệu Trà Trà mắt nhìn một chỗ, "Trương Đạt, cho hắn thêm tiền công đi, ta sẽ tăng thêm bổ sung." Trương Đạt ở một bên gật đầu một cái, thì ra là cấp thêm tiền công cho người câm này, chỉ là ngươi cam nà gắng sức như vậy, đúng là nên cho thêm.

Trong nhà, Nam Cung Hi mơ màng mở mắt ra, Hoàng Nhân lập tức tới gần, "Người câm, ngươi cuối cùng cũng tỉnh!" Nghe lời của hắn, Nam Cung Hi nhíu mày lại, có ý tứ gì?"Haizz, ngày hôm qua ngươi sao thế? Thế nào lại phát sốt rất lợi hại? Nếu không phải đại tiểu thư tìm đại phu , ngươi . . ." Đại khái Nam Cung Hi nghe hiểu ý tứ của hắn ta, thì ra là hắn lên cơn sốt.

"Người câm, ngươi đi đâu vậy?" Hoàng Nhân không hiểu nhìn hắn, bởi vì hắn chưa bao giờ nói chuyện, cũng không có người biết tên của hắn, cho nên ai cũng đều gọi hắn là người câm, mà hắn cũng không dị nghị. Nam Cung Hi không để ý đến hắn, mà cầm túi y phục của mình lên, lấy ra một bộ y phục tương đối sạch sẽ thay, quay một vòng trong phòng, cầm lấy chiếc dù ở trong góc, rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài Triệu Trà Trà vẫn chưa đi, nhìn thấy hắn bước ra ngoài thì kinh ngạc một chút, nhanh như vậy mà hắn đã tố rồi?"Ngươi không sao chứ?" Nàng tiến lên, Nam Cung Hi khẽ lướt qua nàng, hắn không muốn thiếu nàng một phần ân huệ, động tác của Triệu Trà Trà cứng đờ, hình như hắn vẫn bài xích nàng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.