"Tinh nhi, người câm đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại chạy rồi hả? Tỷ phải làm thế nào đây?" Lâm Nhược Tịch khổ sở ngẩng đầu nhìn nàng, đang êm đẹp tại sao hắn lại bỏ chạy chứ? Nàng cũng là trương nhị hòa thượng không sờ được đầu. ( Câu này tác giả chơi chữ)
"Nếu không thì muội đỡ tỷ dậy có được hay không?" Lâm Nhược Tịch gật đầu một cái, dù sao cũng còn hơn nằm dưới đất như vậy, Qúy Tinh vừa mới đi đến muốn đỡ lấy nàng, thì đã nghe thấy tiếng động có người chạy đến, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa, thấy người câm lại có thể lôi kéo được Hách Liên Viên, mà gương mặt của người phía sau cũng rất xanh xao.
"Này, tại sao huynh lại kéo hắn đến đây?" Lâm Nhược Tịch tức giận nhìn hắn, Hách Liên Viên thấy dáng vẻ của nàng, coi như đã hiểu lý do tại sao hắn vừa mới vào cửa đã bị người câm này kéo chạy đi.
"Ta còn không muốn đến !" Nói xong xoay người định đi, lại bị người câm kéo lại, hắn dừng lại nhìn người câm, “Sức lực của ngươi lớn, sao không đi bế nàng ta đi? Kéo ta đến làm cái gì?” Nói xong vung tay một cái, nhưng mà rất nhanh đã bị hắn kéo lại.
"Ngươi buông tay ra." Hách Liên viên nhìn hắn, điệu bộ còn đang muốn nổi giận. “Ta nói trước tiên các ngươi có thể bế Nhược Tịch lên giường được hay không?” Qúy Tinh trừng mắt nhìn hai người trước mặt, giờ là lúc nào mà hai người còn chống lại nhau.
Hai người cùng lúc nhìn xuống người trên đất, nhất trí quay đầu lại, Lâm Nhược Tịch tức giận đến mức thiếu chút nữa là hộc máu, tại sao người ta lại ghét nàng chứ? "Hu hu ~~ các ngươi đều chán ghét ta! Hắn cũng không thích ta sao?" Nói xong, nàng nhớ đến việc Đường Tĩnh Thiên trở về giải quyết tình, sao lại có thể đến tận bây giờ còn chưa quay lại, nghĩ đi nghĩ lại, nàng càng khóc càng mãnh liệt hơn trước.
"Các huynh không ôm ta ôm." Qúy Tinh cũng nổi giận, chỉ có một chuyện đơn giản như vậy mà phải huyên náo đến thế mới vui vẻ được à, thật là ồn ào, nàng tiến lại muốn ôm lấy Nhược Tịch, nếu là trước kia không mang thai nàng cũng sẽ ôm lấy, nhưng hiện tại bụng đã lớn, nàng không dám chắc.
Quý chuyện vừa muốn khom người xuống, hai người đang đứng bất động ở một nơi bước đến trước mặt ngăn cản nàng lại, bắt đầu giành giật lấy, Lâm Nhược Tịch run sợ trong lòng nhìn hai người, thạt sự sợ rằng họ sẽ cắt nàng thành hai khúc mất, Qúy Tinh hoàn toàn hết ý kiến, nàng tiến lên cũng không được mà lui lại cũng không xong, cứ như vậy đứng sững ở một bên.
"Dừng lại!" Quý Tinh hô to, lúc này hai người mới dừng lại, "Huynh, đi bế Nhược Tịch." Nàng chỉ vào Hách Liên Viên, hắn không thể tin đượcchỉvào lỗ mũi của mình, tại sao lại là hắn? Hắn trừng mắt nhìn Nam Cung Hi, Quý Tinh bảo hắn ôm vì người câm còn đang bị bệnh, nàng không muốn hắn đang không khỏe còn làm những việc khác.
"Được rồi." Hách Liên Viên sờ sờ cái mũi của mình, khom lưng ôm lấy Lâm Nhược Tịch, rất không dịu dàng ném nàng lên trên giường, "Ối da! Hách Liên Viên, chờ ta khỏe lại sau này nhất định sẽ giết chết ngươi!’’ Hách Liên Viên cũng nhìn nàng một cái, đợi nàng tốt lên rồi hãy nói, hắn nhìn nàng nhất định phải nằm đó một tháng.
"Được rồi, được rồi, ồn ào vậy đủ rồi phải đi ăn cơm chứ.’’ Nghe nhắc đến được ăn cơm, ngay đến mắt Lâm Nhược Tịch cũng sáng cả lên mắt, “Tinh nhi, tỷ cũng muốn ăn!” Chỉ là nàng bây giờ không thể nhảy nhót đi theo ra ngoài, chỉ có thể nằm trên giường ai oán nhìn theo Qúy Tinh.
“Lát nữa muội sẽ bưng đến giúp tỷ.” Nghe thấy nàng nói như vậy, Lâm Nhược Tịch không sợ chính mình không được ăn thức ăn Qúy Tinh làm, thì ra nằm trên giường cũng có chỗ tốt, nghĩ đi nghĩ lại nàng không thể nín cười được.
Bên kia Đường Tĩnh Thiên lại không thể cười nổi, bởi vì sau khi đại phu chẩn đoán, Thủy Linh đã mang thai, đây cũng là lý do hắn vẫn không thể đưa Lâm Nhược Tịch về được, bây giờ chuyện đó càng khó giải quyết,Thủy Duyệt sơn trang ép hắn phải cưới Thủy Linh, mà phụ mẫu của hắn cũng chỉ có thể cười nhạt, chuyện này thực sự không dễ làm.
"Thiên nhi, nếu không con hãy cưới Thủy đại tiểu thư đi, người ta cũng đã chịu làm thiếp, mẫu thân nghĩ Nhược Tịch chắc cũng không có gì đâu?’’ Quan Nguyệt thở dài rồi lắc đầu, tự mình nói thế đối với nhi tử.
Đường Tĩnh Thiên không lên tiếng, cá tính của nàng rất rõ ràng, vốn việc này không phải không có gì, mà là sẽ có chuyện gì đây, không để ý đếnmẫu thân của mình nữa, hắn xoay người đi ra ngoài, vì bọn họ đuối lý trước, Thủy Linh đã đến ở nhà hắn, nhìn thấy bóng người đi về phía hắn, hắn khẽ cau mày lại.
"Tĩnh Thiên. . ." Nàng mới vừa mở miệng, Đường Tĩnh Thiên đã liếc mắt nhìn nàng một cái, im lặng không nói gì đi qua người nàng, Thủy Linh nắm chặt bàn tay, nàng đã làm đến tận nước này, hắn vẫn còn không chịu buông ra sao? Có phải chỉ cần Lâm Nhược Tịch không có ở đây, hắn mới chịu nhìn đến nàng ư?
Quý Tinh im lặng nhìn hai người trẻ con trước mặt, hai đấng mày râu, còn học đòi con nít tranh giành thức ăn, hơn nữa còn cùng nhau giành một món, nếu nói hai người bọn họ không có thù oán, vậy thì khẳng định không có ai tin.
"Ta đi mang cơm cho Nhược Tịch, các huynh cứ ăn đi.’’ Nàng xem không nổi nữa, trực tiếp đứng dậy, bưng chén đi ra ngoài, mà hai người đàn ông tỏng phòng này cũng đứng lên, Tinh nhi vừa đi, bọn họ cũng đi thẳng vào vấn đề.
"Ngươi đến gần Tinh nhi rốt cuộc có mục đích gì?" Hách Liên Viên nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn hắn, Nam Cung Hi chỉ nhìn chứ không trả lời, hắn là người câm, có thể không trả lời.
"Ta mặc kệ ngươi mục đích gì, ta sẽ không để cho ngươi tổn thương Tinh nhi ." Hắn lần nữa ra tiếng, Nam Cung hi thu hồi tầm mắt, cúi đầu bắt đầu ăn cơm, không cần hắn nói, hắn cũng sẽ không tổn thương nàng.
Triệu Trà Trà do dự rất lâu, nàng còn đi tới nơi ở của Qúy Tinh, nàng rất nhớ hắn, vì hắn hắn, nàng đã bắt đầu thói quen không có nha hoàn bên cạnh, phụ thân của nàng cũng đã trở về, mặc dù ông chưa nói gì, nhưng nàng biết phụ thân đã không phản đối bọn họ nữa.
Nàng đứng ở trước cửa hít một hơi thật sâu, rồi nàng đẩy của đi vào, chỉ là nàng nhìn thấy có hai nam nhân đang ngồi đó ăn cơm, một người không cần nói cũng biết, là người nàng muốn tìm, còn một người khác chắc là phu quân của Hách phu nhân, nhìn tướng mạ người này, cũng không hề thua kém người câm, lần nay xem như nàng đã rộng rãi rồi.
“Nhược Tịch, tỷ có thể tự mình ăn được không? Hay là để muội đút cho tỷ ăn.” Dáng vẻ của Qúy Tinh nhìn nàng, sao lại cảm thấy khó thở thế này, “Không cần đâu, Tinh nhi, muội cứ để đây, muội mau đi ăn cơm đi,” Nàng chỉ chỉ vào trước mặt mình, Qúy Tinh để đồ xuống, người trên giường không đợi kịp đã nâng chiếc đũa lên gấp lấy gấp để, quan sát dáng vẻ của nàng, trong lòng Qúy Tinh nổi lên đủ loại cảm xúc.
"Vậy muội ra ngoài trước đây.’’ Nàng lên tiếng, miệng Lâm Nhược Tịch đã nhét đầy thức ăn, chỉ gật đầu một cái, Qúy Tinh đứng ở ngoài cửa nhìn người nằm trên giường, không phải nàng đã làm sai rồi chứ? Tên Đường Tĩnh Thiên này. . . Nàng thở dài, hy vọng là như nàng đã nghĩ.
"Hả? Cô đến rồi sao? Là tìm huynh ấy à?" Quý Tinh vừa đi ra ngoài đã thấy Triệu Trà Trà, thái độ của người này trước kia không phải là. . . Tại sao lại đến? Thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của nàng ta, lúc trước không tới thìđã tốt rồi sao.
"Ta. . . Ta. . . Không . . . không phải . ." Nàng căng thẳng nên đến cả lời nói cũng không mạch lạc, vì lời nói của Qúy Tinh dẫn đến sự chú ý của hai người bên trong, Nam Cung Hi cau mày lại, làm sao nàng ta biết hắn đang ở nơi này, còn Hách Liên Viên lại chú ý đến hắn, sau đó không nói câu nào mà mỉm cười.
"Ồ? Tinh nhi, có khách đến đây sao?" Hách Liên Viên đi ra, nếu cô gái này đến tìm người câm như lời nàng nói, thì hắn sẽ giơ hai tay hoan nghênh, “Phải! Là tới tìm người ở bên trong.” Nói xong nàng bước đến kéo tay Triệu Trà Trà, “Vào đi nào, chúng tôi đang ăn cơm, cô cũng tới đây ăn một chút đi.”
Hách Liên Viên vừa nghe nói cô gái kia đến tìm người câm, thật sự vui mừng, không cần ai nói hắn đã chuyển đến thêm một cái ghế ngồi, còn chạy thật nhanh vào bếp bới thêm một chén cơm nữa, “”Cô nương, mời ngồi, chỗ này nhỏ, đừng để ý nhé.’’ Triệu Trà Trà nhìn nam tử trước mặt, thì ra bọn họ đều tốt bụng giống nhau, thảo nào có thể kết thành một đôi.
Nếu như nàng biết suy nghĩ của Hách Liên Viên, đoán chừng sẽ không có suy nghĩ vừa rồi. Nam Cung Hi đen mặt nhìn Hách Liên Viên, nam nhân này, thật sự kích động muốn đánh chết hắn, sao lại có thể sắp sếp để nàng ta ngồi ở bên cạnh hắn được, nhìn qua mà nói, giống như hai đôi phu thê.
"Đến đây, đừng khách khí, ăn đi.’’, Qúy Tinh gắp thêm thức ăn vào chén của nàng, “Đa tạ, tôi tên là Triệu Trà Trà, tỷ có thể gọi tôi là Trà Trà.” Nàng quay sang nói với Qúy Tinh, “Được rồi, Trà Trà, đừng khách sáo nhé, đây là mấy món ăn gia đình ta làm, đừng chê đấy.” Triệu Trà Trà lắc đầu, nàng cũng không biết làm cơm, cúi đầu ăn cơm.
"Ồ, đồ ăn tỷ làm thật sự rất ngon.’’ Lời này của Triệu Trà Trà đã thật tâm, Qúy Tinh mỉm cười, “Tên ta là Qúy Tinh, cô có thể gọi ta là Tinh nhi, còn huynh ấy là Hách Liên Viên.” Nàng giới thiệu những người bên cạnh, Triệu Trà Trà gật đầu, vì hồi hộp mà nàng đã không phát hiện ra khi Qúy Tinh giới thiệu Hách Liên Viên thì cũng không hề nói đến hắn là phu quân của nàng. "Đúng rồi, Trà Trà, huynh ấy gọi thế nào? Huynh ấy không nói chuyện, chúng tôi đều không biết nên gọi huynh ấy thế nào.’’ Qúy Tinh vừa mới nói xong, vẻ mặt Triệu Trà Trà đờ đẫn, không nói chuyện? Sao lại như vậy? Trước đây nàng còn nghe hắn mở miệng, còn tên nữa, hình như. . . nàng cũng không biết.
"Trà Trà? Trà Trà? Cô làm sao vậy?" Qúy Tinh gọi mấy tiếng, lúc nà nàng mới lấy lại tinh thần, “Việc này. . . việc nà. . . tôi cũng không biết.” Nói xong trực tiếp cúi đầu, Qúy Tinh và Hách Liên Viên đối mặt nhìn nhau, không biết ư? Vẻ mặt của Hách Liên như chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, hắn quyết định giúp cô gái trước mặt theo đuổi người câm đó.
"Phải, lúc trước hắn đến kho để hàng nhà ta làm việc, bởi vì. . .không nói chuyện, nên không ai biết tên của hắn." Những lời này nói ra làm nàng chột dạ, mới vừa rồi nàng muốn nói hắn không phải người câm, nhưng ai biết hắn lại nhìn nàng chằm chằm, bởi vậy nàng không nói ra khỏi miệng, tại sao hắn lại muốn giả câm khi tới đây? "Như vậy à . . Nói vậy cô chính là đại tiểu thư sao?" Hách Liên Viên vội vàng hỏi tới, Triệu Trà Trà gật đầu một cái, Hách Liên Viên thiếu chút nữa là vỗ tay khen hay, đại tiểu thư yêu người câm, thật là xúng đôi, rất xứng đôi.
"Tại sao huynh lại hung phấn như vậy?" Quý Tinh khó hiểu nhìn hắn, Hách Liên Viên vội vàng thu lại biểu cảm của mình, “Không có, không có, là nàng nhìn nhầm thôi.” Qúy Tinh vẫn còn hồ nghi nhìn hắn, Nam Cung Hi nào không biết trong Hách Liên Viên nghĩ cái gì, hắn càng thêm hận ý trừng mắt nhìn người bên cạnh.
‘Tôi ăn đủ no rồi, trong nhà còn có việc.." Triệu Trà Trà nói xong thì đứng dậy chạy ra ngoài, “Haizz!” Qúy Tinh vừa mở miệng, thì người dã chạy xa, nàng không phải đến đưa người câm trở về sao?
"Tại sao cô ấy lại đi?" Vẻ mặt của Hách Liên Viên không hiểu, hắn còn trông cậy vào nàng đưa người câm đi, kết quả nàng lại tự mình chạy trước, hắn nhìn người ngay cả sắc mặt cũng không đổi tiếp tục ăn cơm, là người câm đang giở trò quỷ sao? Thật ra Nam Cung Hi từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Triệu Trà Trà, nàng cũng cảm thấy được, không muốn làm cho hắn ghét nàng hơn, nên lúc này nàng mới rời đi trước.
Qúy Tinh và Hách Liên Viên ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, thì lại có một người chạy đến, “Xin hỏi ở đây có phải là chỗ ở của Lâm Nhược Tịch hay không?” Qúy Tinh nhìn người nọ một chút, “Phải, ngươi là ai?” Người nọ móc ra một vật, “Đây là thư của người này.” Người nọ đặt đồ xuống rồi rời đi, Qúy Tinh cầm lấy thư, trong lòng có cảm giác kỳ lạ.
"Ta đi đưa thư cho Nhược Tịch." Cầm lá thư, nàng đi tới gian phòng của Lâm Nhược Tịch, lúc này nàng đã ăn xong, “Nhược Tịch, thư của tỷ.” Nàng bước đến dọn dẹp chén đũa, sẵn đưa thư cho Nhược Tịch.
"Thư? Người nào viết thư cho ta vậy? ’’Nàng không hiểu hỏi lại, Qúy Tinh lắc đầu một cái, Lâm Nhược Tịch nhanh chóng mở ra xem. “Nhược Tịch? Nhược Tịch? Tỷ lam sao vây? Đừng dọa muội!” Đang êm đẹp tại sao lại khóc?
"Tinh nhi. . . Đường Tĩnh Thiênhắn. . ." Lời còn chưa dứt nàng đã tiếp tục khóc, lá thư trong tay cũng bay xuống đất, Quý Tinh khom lưng nhặt lên, mấy chữ to đùng ngày 20 tháng này Đường Tĩnh Thiên kết hôn cùng với đại tiểu thư Thủy Duyệt sơn trang Thủy Linh đột nhiên lọt vào mắt của nàng.