Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 86: Ta nhất định có thể bảo vệ được nàng (9)



Editor : Mai Tuyết Vân

Sau khi xem xong bức thư,cầm lấy lá thư bị rớt, quả nhiên Đường Tĩnh Thiên đã làm nàng thất vọng, mà giờ phút này Lâm Nhược Tịch lại bị thương, vốn không thể đi tìm hắn để đối chất, sớm biết vậy ban đầu nàng không nên đề nghị Nhược Tịch đi cướp rể, bởi vì nhìn thấy lá thư hiện giờ việc cướp hôn trước đây trở nên vô nghĩa.

"Nhược Tịch, thật sự xin lỗi, ban đầu muội không nên. . . ’’ Nàng còn chưa nói hết đã bị người trên giường ngắt lời, "Không có, Tinh nhi, muội không hề có lỗi với tỷ, chính hắn mới có lỗi với tỷ. " Quý Tinh bước lên vỗ bả vai của nàng, đúng vậy người có lỗi với nàng nhất chính là Đường Tĩnh Thiên.

Hách Liên Viên trừng mắt nhìn một lúc lâu, Qúy Tinh còn chưa đi ra ngoài, sẽ không có chuyện gì đó chứ? Nghĩ như vậy, hắn đứng dậy đi tới gian phòng của Lâm Nhược Tịch, mà Nam Cung Hi cũng đi theo phía sau lưng hắn mà đi ra ngoài.

Hai người vừa tới cửa, đã nghe thấy tiếng khóc truyền ra từ bên trong, tất nhiên đây không phải là tiếng của Qúy Tinh, mà là của Lâm Nhược Tịch, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì? Bất chấp mọi thứ khác, hắn đẩy cửa đi vào.

"Các muội làm sao thế?" Quý Tinh đang an ủi người trên giường, thấy Hách Liên Viên đi tới, Qúy Tinh cầm lấy lá thư được nàng nhặt lên ném cho hắn, Hách Liên Viên vội vàng nhận lấy, mở bức thư ra.

"Tên Đường Tĩnh Thiên đáng chết! Lúc này mới có bao lâu, đã muốn tiếp tục thành thân!’’ Hách Liên Viên cũng rất tức giận, mặc dù quan hệ giữa hắn và Nhược Tịch nhìn qua thì như không tốt, nhưng thực ra không phải vậy, nếu sớm biết tên kia là người như vậy, ban đầu hắn không nên giúp bọn họ.

"Hu hu ~~ Tinh nhi." Nghe thấy Hách Liên Viên nhắc tới tên Đường Tĩnh Thiên, người nằm trên giường càng khóc to thêm, Qúy Tinh vội vàng ra hiệu bảo Hách Liên Viên không cần nói nữa, Nam Cung Hi đứng ở một bên cũng nhìn thấy lá thư kia viết gì, Nhược Tịch kiêu ngạo, Thủy Linh làm thiếp, điều này làm cho hắn nhớ lại lúc trước hình như bản thân hắn cũng là như vậy.

"Cô đừng khóc nữa, có được hay không! Loại nam nhân này không cần cũng được!" Hách Liên Viên nổi giậnmở miệng, phải biết Tinh nhi đến bây giờ cũng chưa ăn được một phần cơm ngon lành, Lâm Nhược Tịch bị mắng như vậy, khóc càng thêm lợi hại.

"Huynh tạm thời đừng nói nữa.’’ Qúy Tinh nói, “Tinh nhi, muội còn chưa ăn được miếng cơm nữa đấy.” Nói xong hắn nhìn chằm chằm người trên giường, Lâm Nhược Tịch vừa nghe nói nàng còn chưa ăn cơm, vội vàng hít mũi mấy cái.

"Tinh. . . Tinh nhi, tỷ không sao rồi, muội đi ăn cơm đi." Lâm Nhược Tịch thút tha thút thít thúc giục nàng, “Muội cảm thấy vẫn nên ở lại với tỷ thì hơn.” Lâm Nhược Tịch cũng lắc đầu, “Ta thật sự không sao, đừng làm đứa trẻ đói bụng.” Qúy Tinh nhìn nàng, lúc này mới gật đầu nhẹ, có lẽ nàng ấy muốn bình tĩnh một chút.

"Được rồi, tỷ chú ý sức khỏe, đừng khóc nữa, nhé?" Quý Tinh dặn dò, Lâm Nhược Tịch gật đầu một cái, lúc này Qúy Tinh mới đi ra ngoài, ngay sau đó Hách Liên Viên và Nam Cung Hi cũng đi ra ngoài, chẳng qua cửa vừa đóng lại trong nháy mắt, người trong phòng lại tiếp tục khóc.

"Đường Tĩnh Thiên chết tiệt, thật sự muốn đi đánh hắn!" Nghe tiếng người khóc bên trong cửa, Hách Liên Viên tức giận nắm chặt bàn tay, Qúy Tinh thở dài, trước đây nàng vẫn cho là hắn không thích Nhược Tịch, xem ra không hẳn là vậy.

"Được rồi, để cho tỷ ấy trút hết ra đi.’’ Qúy Tinh cũng liếc về phía cửa, sau đó lắc đầu một cái rồi rời đi, Hách Liên Viên vội vàng đi theo, còn Nam Cung Hi lại lặng lẽ đi phía sau.

"Tinh nhi, có muốn đến tìm Đường Tĩnh Thiên hỏi một chút hay không?’’ Nhìn nàng không yên lòng ăn cơm, Hách Liên Viên không nhịn được mà mở miệng. “Huynh nói xem việc ta làm không phải sai rồi chứ?” Hắn hỏi một đường, nàng trả lời một nơi, Hách Liên Viên biết nàng muốn nói cái gì, nhưng Nam Cung Hi ở một bên thì lại không biết, thì ra đã qua lâu như vậy, khoảng cách giữa bọn họ đã kéo xa đến như thế rồi.

"Không, bọn họ nên muốn cảm tạ nàng, có trách thì phải trách Đường Tĩnh Thiên không biết trân trọng, hắn muốn tề nhân chi phúc .*’’ Hắn bận an ủi nàng, còn giờ phút này Nam Cung Hi lại cảm thấy mình giống như một người ngoài cuộc, hắn lặng lẽ lui ra ngoài.

*tề nhân chi phúc: hạnh phúc đầu đủ, ý nói vợ nhiều con đông.

Hắn đứng ở ngoài cửa nhìn lên trời, nếu như ban đầu hắn không khư khư cố chấp, nghe lời của mẫu thân hắn, như vậy hiện tại có phải sẽ phải đã khác rồi sao? Trước mắt hắn hiện ra tình cảnh lúc ấy lần nữa. . . . Đứa bé, đứa con của hắn đã bị chính hắn giết chết, chảy nhiều máu như vậy, nếu không có hắn đứa trẻ sẽ vẫn còn sống.

"Muội đừng tự trách nữa, được rồi, mau ăn đi.’’ Hách Liên Viên khuyên nàng, Qúy Tinh gật đầu một cái, Nam Cung Hi ngoài cửa nghe được lời nói bên trong, hắn thở dài rồi bước ra ngoài.

"Hả? Ngươi không phải là biểu đệ của Hách phu nhân sao? Sao lại ra ngoài một mình, muốn mua đồ gì à?’’ Có người nhận ra hắn trên đường, chẳng qua hắn chỉ lắc đầu một cái, cúi đầu bước đi rất nhanh, người trên phố đều không hiểu, chẳng lẽ hắn sợ người lạ?

Bởi vì hắn cúi đầu, cho tới khi tự mình đi vào ngỏ cụt, khi hắn muốn xoay người rời đi, thì cuộc đối thoại của hai người kia lại truyền vào trong tau hắn, mà hắn cũng vì những lời đó mà dừng bước.

"Này, lần này Thủy tiểu thư cho rất nhiều tiền, muốn chúng ta đi giết đại tiểu thư Lâm gia bảo Lâm Nhược Tịch." Một người khác trầm tư, "Ừ, số tiền này không ít, ngươi có muốn nhận hay không?’’ Người kia hỏi hắn, "Nhận, thế nào lại không nhận? Một vạn lượng hoàng kim, không ngờ mạng của Lâm Nhược Tịch gì đó lại đáng tiền thế này." Người nọ tham lam nói.

"Ừ, chỉ vì một nữ nhân mà phải xuất động cả Hắc Bạch Song Sát chúng ta thì vẫn quá coi trọng nàng ta.’’ Một người khác gật đầu một cái, Hắc Bạch Song Sát? Nam Cung Hi cau mày, mà lúc này hình như hai người kia muốn rời khỏi, hắn nhìn chung quanh , ngay sau đó lắc mình một cái, đợi hai người kia rời đi, khi đó hắn mới xuất hiện, nhìn hai người đã đi xa, mới vừa nhận được tin, một lúc sâu đã có người muốn mạng của nàng ấy, trong lúc này có liên hệ gì đây?

Nam Cung Hi suy tư trở về, rốt cuộc làm sao hắn nói cho họ biết được chuyện này đây? Suy nghĩ hồi lâu hắn cũng không nghĩ ra được phương án tốt nào, còn nữa hắn cũng không thể xác định chuyện này rốt cuộc là thật hay giả, đi tới đi lui, thì bị một người cản lại, hắn ngẩng đầu lên, thấy được người trước mắt thì ngẩn người tại đó.

"Hi nhi? Là con sao?" Người nọ kích động nhìn hắn, tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được hắn."Sư. . . Sư phụ?" Tại sao ông ta lại ở chỗ này?"Thật sự là Hi nhi sao?" Nói xong kích động tiến lên ôm hắn, ông sai lầm rồi, sai rất lớn, bao gồm cả sai lầm năm đó của ông nữa.

"Sư phụ, làm sao người biết chỗ này?" Chẳng lẽ còn muốn hại hắn ư? Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng hắn cái gì cũng nói không biết, ngay cả đến vẻ mặt nhìn ông ta cũng rất kích động.

"Sư phụ. . . Sư phụ thực sự xin lỗi con! Lúc ấy ta cũng không biết làm sao lại cùng với Tuyết Nhi. . ." Ông không nói thêm gì nữa, Nam Cung Hi nắm chặt quyền, đến bây giờ ông ta còn không hối cải sao? Tuyết Nhi? Trữ Tuyết?

"Đã qua coi như xong." Hắn lạnh nhạt nói ra câu này, Diệp Thiên sững sờ, chẳng lẽ hắn không thích Tuyết Nhi sao ? Cũng đúng, người hắn thích vốn là người khác, từ chuyện lần trước ông ta đã liên tục suy nghĩ, ông cũng không dám nói ra, sợ phá hủy hoàn toàn hình tượng của mình trong lòng hắn.

"Sư phụ, Hắc Bạch Song Sát rất lợi hại phải không?" Đột nhiên nghe thấy hắn nhắc đến người trong võ lâm, "Sao vậy? Con chọc vào bọn chúng à?" Ông ta lo lắng hỏi, Nam Cung Hi lắc đầu một cái, "Ngược lại hai người kia võ công tầm thường, nhưng lại rất xảo trá, lòng dạ cũng độc á, nếu chỉ dùng võ công của con cũng đánh thắng được bọn họ, chỉ e phải cẩn thận bọn họ làm điều gian trá.’’ Diệp Thiên nói lời thành tâm nhắc nhở.

"Con biết rồi." Hắn gật đầu một cái, nếu như vậy hắn sẽ âm thầm bảo vệ nàng, dù sao cũng ở cùng một chỗ chỉ cần hắn cẩn thận một chút là được. “Hi nhi, sư phụ muốn thoái ẩn giang hồ, muốn con đi tiếp quản Vô Tình Minh.” Nói xong thì lấy lệnh bài Minh chủ ra đưa cho hắn.

Nhìn lệnh bài kia, hắn không đưa tay nhận, ông ta sẽ rút lui khỏi giang hồ? Có phải người này có âm mưu gì khác hay không đây? Hắn không thể không nghĩ như vậy, thật ra thì lần này Diệp Thiên nói sự thật, khúc mắc năm đó đã được cởi bỏ, mà ông ta cũng biết chính mình có một cô con gái.

"Sư phụ, con ở nơi này còn có việc, tạm thời không đi được.’’ Diệp Thiên nghiêm mặt lại ngay sau đó hòa hoãn một chút, “Không sao cả, con cứ cầm trước đi, khi nào xong sự tình ở đây rồi đi cũng được.” Ông bỏ lệnh bài vào trong tay của hắn, Nam Cung Hi nhìn vật trong tay, không nói gì.

"Sư phụ đi đây, hi vọng về sau chúng ta còn có thể hẹn ngày gặp lại." Giọng điệu của ông ta sao lại kỳ quái thế kia? Nam Cung Hi ngẩng đầu lên đang muốn hỏi, thì lại phát hiện đã không còn bóng dáng của ông ta, nếu như không có lệnh bài trong tay, hắn sẽ cho là mình đang nằm mơ.

Cất lệnh bài xong, hắn trở về, đi qua một quầy hàng bán hồ lô thì hắn dừng lại, hình như hắn đã quên một chuyện gì đó, “Khách quan, muốn mua hồ lô ư?” Người bán hàng hỏi người đang đứng nhìn trước vô thức gật đầu, “Được rồi! Đây của người.” Người bán hàng rong đưa kẹo hồ lô bọc đường cho hắn, lúc này Nam Cung Hi mới lấy lại được tinh thần, móc bạc trên người đưa cho hắn.

Cầm kẹo hồ lô, hắn tiếp tục đi về, Qúy Tinh đang buồn bực, người câm đã đi đâu vậy? Sao cũng không nói một tiếng? Mới vừa rồi nàng và Hách Liên Viên trò chuyện về việc của Lâm Nhược Tịch và Đường Tĩnh Thiên, cho nên không chú ý đến hắn, chẳng lẻ hắn đi rồi? Đang lúc nàng suy nghĩ như vậy thì lại thấy người cầm kẹo hồ lô đi đến.

"Huynh thích ăn cái này?" Quý Tinh chỉ vào kẹo hồ lô trong tay hắn mà hỏi, hắn lắc đầu một cái, đưa kẹo hồ lô bọc đường cho nàng, không biết vì sao, hắn cảm giác nàng nhất định sẽ thích ăn.

"Cho ta?" Hắn gật đầu một cái, Qúy Tinh nhận lấy kẹo, những chuyện không muốn nghĩ đến chợt ùa về một chút, thì ra có một số việc không phải muốn quên là có thể quên được.

"Loại đồ ăn thiếu dinh dưỡng này sau này ít mua đi." Hách Liên Viên ra ngoài đã nhìn thấy một màn này, mới vừa rồi hắn sợ Qúy Tinh quá cực khổ, đã xung phong nhận việc đi rửa bát, chỉ là rửa chén xong đi ra, thì lại thấy cảnh này, nhất là hắn không thích thấy Qúy Tinh ngẩn người khi nhìn kẹo hồ lô, bộ dạng giống như đang nghĩ đến điều gì đó.

Thấy bộ dạng của Hách Liên Viên, Nam Cung Hi không hề để tâm, thế nhưng khi hắn nhìn thấy dáng vẻ của Qúy Tinh thì đột nhiên phát hiện, có cái gì đó vô lý trong lời nói của Hách Liên Viên? Hắn tiến lên muốn giành lại kẹo, lại phát hiện người trước mắt không buông tay, hắn cũng không dám dùng nhiều sức.

"Huynh muốn ăn?" Đột nhiên Quý Tinh mỉm cười nhìn hắn, hắn cảm thấy nụ cười này làm cho người ta phát điên, vội vàng lắc đầu một cái, "Huynh không ăn, vậy ta ăn." Nói xong cầm lấy kẹo hồ lô xoay người rời đi.

"Tiểu tử ngươi! Bị thần kinh hay sao mà lại mua cái này!" Hách Liên Viên tiến lại nhấc vạt áo của hắn lên, lúc này Nam Cung Hi không có phản ứng, xem ra thật sự có chuyện, hơn nữa kẹo hồ lô có liên quan đến, chẳng lẽ làm nàng ấy nghĩ đến đứa trẻ đã mất? Lời giải thích duy nhất chính là điều này.

Hách Liên Viên cũng không biết về chuyện kẹo unghồ lô, nhưng hắn khẳng định Qúy Tinh nhớ lại người tên Nam Cung Hi đó, nếu không sẽ không có thay đổi kỳ quái như vậy, rốt cuộc hôm này là ngày gì, mà Lâm Nhược Tịch có chuyện đến cả Qúy Tinh cũng có chuyện.

"Ta đi xem nàng, nếu có chuyện gì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Hắn đẩy Nam Cung Hi ra chạy theo lối Qúy Tinh vừa đi, Nam Cung Hi nhìn về phía hắn, cũng chạy theo. .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.