Những ngày tiếp theo, mỗi ngày nhóm Thanh Dực Yêu Lang đều ra ngoài, mang về đủ loại độc thảo.
Ninh Ngộ Châu lấy toàn bộ độc thảo chúng nó mang về kiểm tra một lần, hơn nữa còn tinh luyện các loại độc dịch khác nhau, nhưng đáng tiếc độc này không tương ứng với chất độc khiến mắt sói con bị mù.
Văn Kiều hỏi đám Thanh Dực Yêu Lang kia: "Các ngươi có đến khu vực Hắc Nham Hiệp tìm chưa? Có lẽ ở khu vực đó thì sao?"
Dù sao Tả Bành bọn họ là Hắc Nham Hiệp, bọn cướp Hắc Nham Hiệp này có không ít thủ đoạn âm người, có lẽ những độc thảo này được tìm thấy tại khu vực Hắc Nham Hiệp cũng không chừng.
Thế là Thanh Dực Yêu Lang liền đến khu vực Hắc Nham Hiệp tìm kiếm.
Đáng tiếc Thanh Dực Yêu Lang mang về rất nhiều độc thảo và linh thảo, nhưng vẫn không có tìm được.
Văn Kiều cực kỳ buồn bực, nhịn không được nói thầm với Ninh Ngộ Châu: "Chẳng lẽ loại độc này không phải ở trong sa mạc? Hoặc là địa phương khác? Đáng tiếc Tả Bành chết rồi, bằng không có thể tìm hắn ta hỏi rõ ràng."
Ninh Ngộ Châu sờ đầu của nàng, dịu dàng nói: "Không vội, chúng ta từ từ, luôn có thể tìm được."
Văn Kiều nhìn hắn, nhịn không được hỏi: "Phu quân, chúng ta không rời khỏi sa mạc sao?"
Ninh Ngộ Châu không trả lời mà hỏi ngược lại: "Nàng thích nơi này không?"
"Thích!" Văn Kiều không chút do dự nói: "Ốc đảo Thanh Nham có hoàn cảnh rất tốt, linh quả ăn rất ngon, sói con cũng rất đáng yêu, Thanh Dực Yêu Lang còn biết bay, hôm qua bọn nó còn chở ta bay trên không rất lâu đấy."
Sau khi Ninh Ngộ Châu nghe xong, liền hơi mỉm cười: "Thích thì ở thêm vài ngày nữa."
Đạt được câu trả lời chắc chắn của hắn, Văn Kiều vui sướng mang theo Văn Thỏ Thỏ đi ra ngoài tìm đám Yêu Lang kia chơi, sói con ngoắt ngoắt cái đuôi, vui vẻ đuổi theo sau lưng bọn họ.
Ninh Ngộ Châu đứng trước hang, ngắm nhìn ốc đảo Thanh Nham, cùng người ngồi ở trên lưng Yêu Lang bay ở giữa không trung, ánh mắt xa xăm.
Có lẽ nàng không có phát hiện, so với ở cùng nhân loại, nàng càng thích yêu thú, có lẽ điều này có liên quan đến lực hấp dẫn kỳ điệu nào đó của yêu thể nàng đối với yêu thú, yêu thú rất khó sinh ra ác ý với nàng, hơn nữa yêu thú không có nhiều tính toán như nhân loại, cực kỳ giống tính cách thẳng thắn của nàng, ở chung với nhau rất vui sướng.
Nếu nàng thích, vì sao không ở đây thêm một đoạn thời gian chứ?
Ngoài ra, linh khí thiên địa tại ốc đảo Thanh Nham không tệ, lực lượng sinh ra từ sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trong sa mạc rất thích hợp cho người tu luyện ma luyện ý chí, rèn luyện thân thể, là một chỗ tu hành không tệ.
Suy tính đủ loại, khiến Ninh Ngộ Châu quyết định tạm thời cứ ở chỗ này.
Dù sao vết thương của Lang Vương và chất độc trong mắt sói con cũng không thể giải quyết trong thời gian ngắn, Lang Vương ước gì bọn họ tiếp tục ở đây.
Sau nửa tháng cứu sói con trở về, vết máu trong mắt sói con rốt cuộc tróc ra, có thể mở mắt.
Văn Kiều, Ninh Ngộ Châu và Lang Vương, Văn Thỏ Thỏ đều vây quanh sói con.
Mặc dù sói con có thể mở mắt ra, nhưng đôi mắt lại trở thành màu nâu xám âm u đầy tử khí, không có có một tia linh động, không cần đặc biệt kiểm tra cũng biết tình huống cặp mắt của nó.
Sói con kêu ngao ô ngao ô, lắc lư đầu, hiển nhiên không thích ứng tình huống hiện tại.
Trước kia đôi mắt dính máu, không thể mở ra không có gì, bây giờ có thể mở mắt ra, lại phát hiện mắt mình không nhìn thấy, sói con rất thương tâm, gục ở đó đau lòng nức nở, nước mắt rơi xuống từng viên lớn.
Lang Vương lè lưỡi liếm nước mắt trong mắt nó, dùng cái đuôi nhẹ nhàng vuốt ve sói con.
Khóc đến cuối cùng, sói con thút thít đem đầu chui vào giữa bụng Lang Vương, khóc rồi ngủ thiếp đi.
Trong nham động rất nhanh liền an tĩnh lại, chỉ có tiếng bão cát gào thét ở bên ngoài.
Hôm sau, lúc mặt trời mọc, Văn Kiều dẫn Văn Thỏ Thỏ, nhảy lên trên lưng một con Thanh Dực Yêu Lang cấp tám.
Văn Kiều quay đầu nhìn về phía Ninh Ngộ Châu trong nham động, nói: "Phu quân, ta đến trong sa mạc nhìn xem, giúp đỡ tìm độc thảo, buổi tối sẽ trở lại."
Ninh Ngộ Châu cầm một nhánh độc thảo trong tay, nói với nàng: "Đi thôi, trên đường cẩn thận."
"Đã biết." Văn Kiều hướng hắn phất phất tay.
Sói con chạy đến trước hang, đôi cánh nhỏ bay nhảy, cố gắng muốn bay lên, hướng về phía người trên lưng Yêu Lang kêu ngao ô ngao ô, tỏ vẻ muốn cùng ra ngoài chơi.
"Lần này không phải đi chơi, chỗ muốn đi có hơi xa, ngươi không thích hợp cùng đi." Văn Kiều nói.
Sói con vừa cứu trở về, Lang Vương xem nó còn quan trọng hơn cả tròng mắt, sao có thể cho phép nó lại rời khỏi ốc đảo Thanh Nham? Vì vậy Văn Kiều không có dẫn nó ra ngoài, dù sao cũng phải suy xét một chút cảm thụ của cha người ta.
Hai cánh Thanh Dực Yêu Lang chấn động, chở Văn Kiều bay về nơi xa, tiếng ngao ô của sói con rơi ở sau lưng.
Tốc độ Thanh Dực Yêu Lang cực nhanh, chưa tới nửa canh giờ, đã rời khỏi phạm vi ốc đảo Thanh Nham.
Văn Kiều ngồi ở phía sau Thanh Dực Yêu Lang, thò đầu nhìn xuống, chỉ cần thấy được bóng dáng độc thảo, lập tức bảo Thanh Dực Yêu Lang xuống dưới, nếu phát hiện chủng loại Thanh Dực Yêu Lang chưa mang về, sẽ hái một hai gốc.
Một đường vừa đi vừa nghỉ như thế, bọn họ đi ngang qua một ốc đảo được bao vây bởi Hồng Nham.
Mảnh ốc đảo Hồng Nham này tự nhiên không có diện tích lớn như ốc đảo Thanh Nham, nhưng ốc đảo rất hiếm trong sa mạc lưu động, một ốc đảo nho nhỏ, có thể khiến yêu thú trong sa mạc tranh vỡ đầu, ốc đảo lớn nhỏ cũng đại biểu cho thực lực của yêu thú.
Lần này có mấy chục con Thanh Dực Yêu Lang xuất hành, do một con Yêu Lang cấp tám dẫn đầu.
Lúc Thanh Dực Yêu Lang sắp đến khu vực ốc đảo Hồng Nham kia, chỉ thấy một đám Thằn Lằn Cát đỏ rực lửa leo ra từ bên trong Hồng Nham kia, phun lửa về phía Thanh Dực Yêu Lang trên bầu trời, muốn dùng lửa đánh rớt đám Thanh Dực Yêu Lang trên trời.
Đám Thằn Lằn Cát sinh sống bên trong ốc đảo Hồng Nham là yêu thú hệ hỏa, phun chơi một ngụm lửa đến cực kỳ lưu loát, nhưng đáng tiếc bọn nó gặp được chính là Thanh Dực Yêu Lang biết ngự gió, hơn nữa còn có cánh biết bay, chạy trên mặt đất làm gì được bay trên bầu trời.
Thế là Thanh Dực Yêu Lang phân ra một nhóm Yêu Lang đi đánh Thằn Lằn Cát, một nhóm tiến vào ốc đảo Hồng Nham tìm độc thảo.
Bình thường ốc đảo có yêu thú trông coi, ít có người tu luyện vào xem, chủng loại linh thảo cũng nhiều.
Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ nhảy xuống từ trên lưng Thanh Dực Yêu Lang, thừa dịp đám Thằn Lằn Cát kia hết cách phân thân, tranh thủ thời gian tìm kiếm độc thảo bên trong ốc đảo.
Thanh Dực Yêu Lang là một đám bá đạo, bọn nó cũng mặc kệ linh thảo hoặc là độc thảo, chỉ cần thấy được ngay cả đất dưới gốc linh thảo cũng ngậm lên, như cá diếc sang sông, rất nhanh đã ngậm toàn bộ linh thảo và độc thảo nhìn thấy trong ốc đảo Hồng Nham rời đi.
Sau khi làm xong, Thanh Dực Yêu Lang vẫy đuôi bay mất, ném đám Thằn Lằn Cát ở sau lưng.
Nhìn thấy hành vi của Thanh Dực Yêu Lang, cuối cùng Văn Kiều cũng hiểu vì sao Tả Bành của Hắc Nham Hiệp sẽ để mắt tới Thanh Dực Yêu Lang, muốn mượn lực lượng của bọn chúng tiến đánh thành tu luyện khác. Thanh Dực Yêu Lang nhất tộc đúng là một lực lượng không thể bỏ qua trong sa mạc lưu động, không chỉ người tu luyện không dám trêu chọc chúng nó, ngay cả những yêu thú khác trong sa mạc cũng như thế.
Không có cách, đánh không lại.
May mắn Thanh Dực Yêu Lang là một đám yêu thú cực kì đoàn kết, thích tụ bầy mà cư, mới không có đi khắp nơi cướp địa bàn người ta, khiến quần chúng trong sa mạc lưu động phẫn nộ.
Thanh Dực Yêu Lang đem toàn bộ linh thảo và độc thảo ngậm từ trong ốc đảo Hồng Nham giao cho Văn Kiều.
Văn Kiều chỉnh lý chúng nó xong, đặt vào trong hộp ngọc bảo tồn, phát hiện trong đó có mấy gốc linh thảo có chất lượng rất không tệ, là loại không có trong không gian, giống như lúc ở núi Thương Ngô, Văn Kiều dùng linh đan trao đổi với Thanh Dực Yêu Lang tìm được nó.
Sau khi Thanh Dực Yêu Lang đạt được linh đan, cực kỳ vui vẻ, lòng hăng hái đi tìm linh thảo lập tức tăng vọt.
Bọn họ tiếp tục đến một tiêu kế tiếp.
Đàn sói vừa bay vừa tìm độc thảo, di chuyển khắp nơi trong sa mạc.
Người tu luyện đi săn và yêu thú trong sa mạc, lúc nhìn từ xa thấy đám Yêu Lang trên bầu trời bay tới, vội vàng tránh đi, nào dám cùng bọn nó trực tiếp đối đầu.
Đám Thanh Dực Yêu Lang chuyển rồi chuyển, bất tri bất giác chuyển tới phụ cận Hắc Nham Hiệp.
Đã một tháng trôi qua, kể từ khi Lang Vương dẫn đại quân Yêu Lang tiến đánh Hắc Nham Hiệp.
Thời gian một tháng, cũng để cho người ở các thành tu luyện trong sa mạc đều biết chuyện Hắc Nham Hiệp bị đại quân Yêu Lang đánh cho suýt chút nữa suy sụp, cùng đầu đuôi câu chuyện sói con mất tích.
Khi biết tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của Hắc Nham Hiệp, muốn mượn Thanh Dực Yêu Lang nhất tộc tới đối phó từng thành tu luyện, các thành chủ đều vô cùng tức giận, nếu không phải Lang Vương đã giết hai cao thủ cảnh giới Nguyên Tông của Hắc Nham Hiệp, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ nhịn không được liên thủ đánh Hắc Nham Hiệp.
Tuy là như thế, vẫn có không ít người tu luyện trong các thành tu luyện liên hợp lại tiến đánh Hắc Nham Hiệp.
Hắc Nham Hiệp vốn bị đại quân Yêu Lang tấn công xong, đã đại thương nguyên khí, thực lực giảm mạnh, sao có thể gánh được những người tu luyện kia liên hợp lại tấn công?
Kết quả lần này, khiến Hắc Nham Hiệp không còn tồn tại.
Nghe nói đám cướp Hắc Nham Hiệp chết thì chết, trốn thì trốn, trong sa mạc lưu động đã không còn đám cướp Hắc Nham Hiệp.
Các thương đội và người tu luyện trong sa mạc đều cảm thấy an toàn hơn, thậm chí có vài thương đội đã nhắm chuẩn tuyến đường của thương đội tại thành tu luyện ở gần Hắc Nham Hiệp, không cần lại đi đường vòng.
Đối với kết quả này, Văn Kiều thật không ngờ tới, chẳng qua ngẫm lại cũng cảm thấy hợp tình hợp lí.
Không có sự uy hiếp của đám cướp Hắc Nham Hiệp, sa mạc lưu động quả thực an toàn hơn rất nhiều, còn những tên cướp chạy trốn kia, trong thời gian ngắn khẳng định không còn dám làm ác, không đáng để lo.
Đại quân Yêu Lang bay qua khu vực Hắc Nham Hiệp.
Hắc Nham Hiệp tỏa ra khí tức nóng bỏng dưới cái nắng như thiêu như đốt của mặt trời, lúc này bên trong Hắc Nham Hiệp trống rỗng, không có một chút hơi người, thỉnh thoảng có yêu cầm ăn xác chết bay trên bầu trời, lúc đại quân Yêu Lang đến, lại bị dọa bay đi.
Bên trong Hắc Nham Hiệp đã không còn ai.
Có lẽ bởi vì đám cướp Hắc Nham Hiệp làm nhiều việc ác, giống như toàn bộ bên trong Hắc Nham Hiệp đều tràn ngập hơi thở tội ác, sau khi người tu luyện tiêu diệt xong toàn bộ giặc cướp, cũng không lựa chọn ở lại đây, cứ bỏ mặc nó như vậy.
Có lẽ về sau nơi này sẽ trở thành một thành tu luyện, nhưng giai đoạn bây giờ, nó chỉ là một cái xác rỗng.
Yêu Lang dừng lại tại lối vào Hắc Nham Hiệp, Văn Kiều nhanh nhẹn nhảy xuống, thò đầu nhìn vào trong hẻm núi một chút.
Ngày đó nơi này chết không ít giặc cướp và Yêu Lang, về sau lúc Yêu Lang rút lui, thuận tiện ngậm đi thi thể đồng bạn, còn thi thể đám giặc cướp kia tự nhiên là mặc kệ. Bây giờ trong hẻm núi trống rỗng, có không ít sa nham sụp đổ, còn lưu lại vết máu, nhưng không thấy thi thể gì cả, đoán chừng là những người tu luyện tiến đánh kia thuận tay thiêu hủy.
Văn Kiều mang theo Yêu Lang đi vào.
Nàng nhìn hang động hai bên hẻm núi, ngày đó bọn họ dùng Bạo Liệt Châu nổ nát không ít hang động, mục đích chính là ép những tên cướp kia đi ra ngoài, các hang động khác vẫn được bảo tồn vô cùng tốt, cẩn thận dọn dẹp một chút liền có thể ở lại.
Văn Kiều nghĩ đến mạch nước ngầm kia, không khỏi muốn đi qua nhìn một chút.
Chẳng qua nàng liếc nhìn đám Yêu Lang này, thông đạo đến mạch nước ngầm quá hẹp, nhóm Yêu Lang không vào được.
Văn Kiều quyết định, lần sau cùng phu quân nhà nàng đến mạch nước ngầm nhìn xem.
Đi dạo bên trong Hắc Nham Hiệp, Văn Kiều và nhóm Yêu Lang rời đi, tiếp tục tìm kiếm độc thảo ở gần đó, cho đến khi thời gian không sai biệt lắm, mới trở lại ốc đảo Thanh Nham.
Trước khi màn đêm buông xuống, bọn họ bình an trở lại ốc đảo.
Nghe được tiếng động, sói con ngao ô ngao ô lao ra từ bên trong, đôi nhỏ cánh bay nhảy, đụng vào người Văn Kiều.
Văn Kiều dùng một tay vớt nó lên, đi vào hang động Lang Vương.
Bây giờ hang động Lang Vương bị chia làm hai khu vực, một bên là chỗ Lang Vương dưỡng thương, nơi đó phủ lên cỏ khô mềm mại, bên trong góc còn chất một ít tảng đá và các loại vật ly kỳ cổ quái, đều là đồ chơi của sói con. Bên còn lại thì được bố trí thành một khu vực sinh hoạt, có giường có bàn có ghế dựa, còn có mấy chậu linh thảo, là chỗ ở tạm thời của Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu.
Ninh Ngộ Châu đang tinh luyện độc dịch của một gốc độc thảo, trước mặt đặt một lò đan, trong lò đan phát ra tiếng ùng ục ùng ục, mùi thơm tràn ngập trong nham động.
"Đã về rồi." Ninh Ngộ Châu nở nụ cười với nàng, ra hiệu nàng tới: "Canh đã nấu xong rồi."
Văn Kiều ngồi bên cạnh hắn, lấy ra độc thảo và linh thảo tìm được trong ngày hôm nay, đồng thời nói với hắn những gì nhìn thấy trên đường đi.
Ninh Ngộ Châu nghiêm túc lắng nghe nàng, động tác trên tay cũng không ngừng.
Sau khi tinh luyện ra một bình độc dịch nhỏ, hắn đặt bình nhỏ kia sang một bên, xem xét độc thảo nàng mang về.
Sói con cúi đầu ngửi linh thảo trên mặt đất, đột nhiên liên tục hắt xì mấy cái.
Văn Kiều ôm nó lên, phát hiện cái mũi sói con đã sưng lên, hỏi: "Vừa rồi ngươi đụng phải gốc linh thảo nào?"
Sói con tội nghiệp kêu ô ô, duỗi móng vuốt ra tùy tiện chỉ, Văn Kiều nhìn phương hướng nó chỉ, ở đó có mấy loại linh thảo, liền để Ninh Ngộ Châu xem xét.
Ninh Ngộ Châu cầm lấy một gốc linh thảo màu đỏ, linh thảo này phát ra mùi vị cay nồng, đặc biệt là trái cây kia, nho nhỏ tinh xảo, mùi vị lại cực kì cay, yêu thú có khứu giác nhạy cảm, cái mũi đụng phải chẳng phải là chịu tội à?
Văn Kiều đút cho sói con một viên Giải Độc đan, lại rửa sạch cái mũi cho nó, để nó đi tìm Lang Vương chơi.
Nhưng mà sói con rất hoạt bát hiếu động, nơi này có nhiều bạn chơi như vậy, sao có thể chơi cùng cha nó, cọ ở một bên không chịu đi, bởi vì đôi mắt không nhìn thấy, thích dùng cái mũi đông ngửi tây ngửi, bị không ít tội.
Không có cách, Văn Kiều không thể làm gì khác hơn nói: "Văn Thỏ Thỏ, ngươi nhìn nó."
Văn Thỏ Thỏ đang bận ăn linh quả, nghe nói như thế, lòng hết sức không vui.
Nhưng cha sói con ở đó nhìn xem, nó nào dám biểu hiện ra ngoài, đành phải bất đắc dĩ chơi cùng sói con, phụ trách trông nom nó, không cho nó quấy rối.
Văn Thỏ Thỏ không nghĩ tới, một con thỏ như mình, có một ngày lại biến thành bảo mẫu thỏ trông nom sói con.