Ninh Ngộ Châu nói xem trước một chút, thật đúng là quan sát kiểm tra ở xung quanh.
Văn Kiều đi theo bên cạnh Ninh Ngộ Châu, tò mò nhìn quanh.
Trong không gian không có nước biển, hai con lông xù lục địa Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn cũng bắt đầu trở nên hoạt bát, Văn Thỏ Thỏ tò mò duỗi ra móng vuốt chụp về phía khí thể màu hồng phấn trong không khí.
Khí thể kia vô hình vô vị, móng vuốt lông xù trắng chỉ chụp trúng không khí.
Văn Kiều cũng ngửi thử, trong không khí quả thật không có mùi vị gì, nếu không phải màu sắc những khí thể này lại là màu hồng phấn, căn bản không thể phát hiện nơi này vẫn tồn tại khí thể khác hẳn với không khí.
Đi trong chốc lát, quả nhiên như Lam Cẩm Thường nói, không gian này đúng là một mảnh trống rỗng, trừ khí thể màu hồng ở khắp mọi nơi kia, ngay cả một cọng cỏ cũng không thấy.
Không gian này cũng đặc biệt lớn, nhét vào mấy yêu thú cấp cao đánh nhau ở đây đều được.
Văn Kiều nhìn thấy không gian này to như vậy, không khỏi nghĩ tới không gian của Ninh Ngộ Châu, cùng Đại Mao Cầu Văn Cầu Cầu muốn nàng trồng cho nó nhiều Chúc Tiên Linh một chút.. Đột nhiên có chút hâm mộ, nếu không gian Ninh ca ca cũng lớn giống nơi này thì tốt rồi.
Bọn họ xuyên qua khí thể màu hồng phấn.
Văn Thỏ Thỏ nhanh chóng không có hứng thú, móc ra một viên linh đan từ túi trong má, chậm rãi gặm, mỗi lần chỉ gặm một ngụm nhỏ, một viên linh đan nó có thể gặm thật lâu.
Về phần Văn Cổn Cổn, hiện tại không bị nước biển ảnh hưởng, sau khi tiến vào không gian, liền bình tĩnh móc ra một cây Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc bắt đầu gặm.
Hiển nhiên không gian chứa đồ vật của Văn Cổn Cổn không giống những yêu thú khác, nó cũng không phải móc ra đồ vật từ trong miệng, không ai thấy rõ động tác của nó như thế nào, giống như sờ bụng tròn vo một cái, trên móng vuốt liền xuất hiện một nhánh Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc, sau đó nhét vào trong miệng bắt đầu gặm bẹp bẹp.
Đột nhiên, Ninh Ngộ Châu quay đầu nhìn qua.
Lam Cẩm Thường cho rằng hắn có phát hiện gì, đang chờ đợi mà nhìn hắn, đã thấy hắn nhíu mày, nói với hai con yêu thú kia: "Đừng ăn ở trên người A Xúc."
Văn Thỏ Thỏ một ngụm nuốt linh đan vào, Văn Cổn Cổn cũng ăn nốt một ngụm lá cây Linh Trúc cuối cùng, sau đó cùng nhau tỏ vẻ đáng yêu mà nhìn hắn.
Ngay cả Văn Kiều đều chớp mắt, cứ như vậy nhìn hắn.
Ninh Ngộ Châu dừng một chút, vừa mới xoay người tiếp tục đi.
Lam Cẩm Thường: "..."
Bọn họ xoay chuyển hồi lâu trong không gian, trên mặt đất trừ thổ nhưỡng bằng phẳng, không có những vật khác.
Văn Kiều nhịn không được hỏi: "Phu quân, nơi này có trận pháp gì đó không?"
"Tạm thời còn chưa phát hiện." Ninh Ngộ Châu nhìn lướt qua mặt đất, trên mặt đất phủ đầy những hạt đất tròn màu nâu xám, một đường đi qua, lộ ra vẻ hết sức hoang vu.
Văn Kiều não động mở rộng: "Có thể giống không gian dưới đất trong thành Hoàng Sa tại sa mạc lưu động hay không, dùng trận pháp gì đó che dấu."
"Cũng có khả năng này." Ninh Ngộ Châu không loại trừ khả năng này.
Sau đó Văn Kiều quay đầu hỏi Lam Cẩm Thường ở sau lưng: "Lam tiền bối, trừ hai người các ngươi, chắc hẳn không có những người khác từng tới nơi này, đúng không?"
"Không có." Lam Cẩm Thường khẳng định nói: "Lúc trước Huyền Luân cùng tên kia một đường đánh tới phía trên miệng núi lửa, bọn họ cũng là vô tình bị quẳng vào, về sau tên kia chết rồi, chỉ có ta và Huyền Luân biết nơi này, yêu tu khác cũng không biết."
Văn Kiều ừm một tiếng, như có điều suy nghĩ nói: "Nếu nơi này có trận pháp, hẳn không phải là người làm, chẳng lẽ là trận pháp tự nhiên hình thành."
So với trận pháp do người làm, trận pháp tự nhiên hình thành này càng khó giải quyết.
Văn Kiều nhịn không được nhìn Ninh Ngộ Châu, phu quân nàng lợi hại như vậy, lẽ ra có thể nhìn ra được?
Lúc này, Ninh Ngộ Châu nghiêng đầu cười cười với nàng: "A Xúc, nếu nàng cảm thấy nhàm chán thì tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho ta."
Chuyện cần dùng vũ lực giải quyết luôn luôn giao cho Văn Kiều, mà chuyện cần động não thì giao cho Ninh Ngộ Châu, bọn họ luôn luôn phân công rõ ràng.
"Không cần, ta muốn cùng một chỗ với chàng, ngộ nhỡ có nguy hiểm gì, ta cũng có thể phản ứng kịp thời, miễn cho chàng bị thương." Văn Kiều nói như chuyện đương nhiên, sao có thể để cho phu quân nhà nàng bận rộn một mình?
Sau khi Ninh Ngộ Châu nghe xong, hai mắt chứa đầy ý cười, đưa tay lôi kéo tay của nàng, đôi phu thê nhỏ cùng nhau đi về phía trước.
Lam Cẩm Thường đi sau lưng bọn họ muốn nói lại thôi, rất muốn nói cho bọn họ, nơi này thật ra không có nguy hiểm gì, cho dù có nguy hiểm, có nàng ở đây, căn bản không cần Văn Kiều.
Nhưng nhìn phu thê người ta rõ ràng không có làm cái gì, dáng vẻ lại ngọt ngọt ngào ngào, Lam Cẩm Thường đành phải thở dài ở trong lòng.
Nàng đột nhiên hơi nhớ đạo lữ của mình.
Không gian này quả thật rất lớn, Ninh Ngộ Châu bọn họ đi trong không gian ba ngày, mới kiểm tra xong tất cả các nơi.
Đối với không gian này, Lam Cẩm Thường tới không dưới mười lần, mỗi một lần đều triển khai thần thức lục soát, không buông tha bất kỳ chỗ nào.
Thần thức yêu thú cấp vương bao trùm phạm vi lớn, thần thức xuyên thấu những khí thể màu hồng xung quanh kia, hướng về xung quanh quét ngang mà đi, nhưng mà mặc kệ là thần thức hay là mắt thường, trừ không gian trống rỗng, không hề phát hiện ra thứ gì.
Ngay cả Lam Cẩm Thường bọn họ đều không có phát hiện gì, chỉ là nhìn xem, Ninh Ngộ Châu bọn họ tất nhiên cũng không có phát hiện.
Lúc đi đến biên giới không gian, ánh mắt Ninh Ngộ Châu rơi vào vách tường không gian, đột nhiên đi qua, mặt hướng vào vách tường không gian, đứng yên ở nơi đó.
Trông thấy bộ dáng hắn, Lam Cẩm Thường và Văn Kiều đều không có đi quấy rầy hắn.
Văn Kiều cũng nhìn chằm chằm vách tường không gian một lúc lâu, thật sự không nhìn ra manh mối gì, liền lấy ra một rổ cây mía biển, cùng Văn Thỏ Thỏ, Văn Cổn Cổn ngồi xổm ở một bên gặm.
Ninh ca ca không cho phép hai con yêu thú ngồi ở trên vai Văn Kiều ăn gì đó, hai con yêu thú chỉ thích ngồi ở bên người nàng, một người hai thú gặm rất ngon.
Chẳng biết lúc nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vách tường không gian của Lam Cẩm Thường chuyển qua trên người bọn họ.
Văn Kiều phát hiện ánh mắt của nàng, cho rằng nàng cũng muốn ăn, liền đưa một cây cho nàng: "Lam tiền bối, ngươi ăn không? Ăn rất ngon."
Lam Cẩm Thường: ".. Không cần, cảm ơn."
Vẻ mặt Lam Cẩm Thường thực sự một lời khó nói hết, cũng may nàng không có đem hi vọng đặt ở trên thân Văn Kiều và hai con yêu thú Văn Thỏ Thỏ kia, nếu không nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, quả thực lòng khó chịu đến không được. Hiện tại Lam Cẩm Thường ngược lại đã hiểu rõ, vì sao trong bọn họ quyết định chính là tu vi thấp nhất Ninh Ngộ Châu, bởi vì Ninh Ngộ Châu thật sự quá đáng tin.
Loại tin tưởng này, không phải bởi vì tu vi đối phương cao hay thấp, mà là mị lực của bản thân người kia, cùng cách làm việc, để cho người ta tin tưởng hắn từ đáy lòng. Chí ít, hiện tại Lam Cẩm Thường rất tin tưởng hắn, ôm lấy hi vọng cực lớn đối với hắn.
Chẳng qua coi như ôm hi vọng, trước khi chưa tìm được Âm Dương tuyền, Lam Cẩm Thường vẫn lo lắng.
Lại quan sát Ninh Ngộ Châu và vách tường không gian một lát, vẫn không nhìn ra điều khác thường gì, thực sự không thể tĩnh tâm, Lam Cẩm Thường đành phải thay đổi tầm mắt, ánh mắt lại rơi xuống trên thân một người hai thú còn đang gặm cây mía biển kia.
Lam Cẩm Thường cảm thấy có khả năng mình thật sự rất nhàm chán, vậy mà nhìn bọn họ gặm cây mía biển để giết thời gian, thậm chí còn nhìn say sưa ngon lành, cũng không biết có gì tốt mà nhìn.
Văn Kiều không phải là người thích ăn hàng gì, sau khi gặm mấy cây, liền ngưng ra một đoàn nước rửa tay.
Văn Thỏ Thỏ ăn thêm hai cây, cũng không ăn nữa, nhảy đến trên bờ vai Văn Kiều, gục ở chỗ đó sung làm mao đoàn.
Chỉ có Văn Cổn Cổn, miệng chưa từng ngừng, nếu có thể cho vào miệng, đều sẽ ôm lấy ăn không ngừng.
Lam Cẩm Thường phát hiện, giống như trừ lúc Ninh Ngộ Châu mở miệng không cho phép chúng nó ăn gì đó trên người Văn Kiều, miệng tiểu Thực Thiết thú này cũng chưa từng ngừng bao giờ, một con non tròn vo, lúc ôm cây cây trúc gặm, còn rất đâm vào lòng người.
Không biết nhìn bao lâu, Lam Cẩm Thường rốt cuộc hoàn hồn, cảm thấy mình có chút kỳ quái.
Nàng vậy mà lại nhìn một con Thực Thiết thú ăn gì đó đến mức chưa tỉnh hồn lại, thật ra chỉ là có bộ lông hơi xù, không có gì đẹp mắt.
Lam Cẩm Thường không nhìn con mao đoàn đen trắng kia nữa, hạ giọng hỏi Văn Kiều: "Văn cô nương, Ninh công tử đã phát hiện được gì sao?"
"Không biết." Văn Kiều trả lời rất tự nhiên.
"Chẳng lẽ vách tường không gian kia có chỗ dị thường gì?" Lam Cẩm Thường lẩm bẩm nói.
"Không biết."
".. Hắn thật sự có thể tìm ra Âm Dương tuyền sao?"
"Tuyệt đối có thể, ngươi yên tâm đi." Văn Kiều chỉ thiếu điều vỗ bộ ngực đảm bảo, tràn đầy tự tin.
Lam Cẩm Thường cũng không quá hiểu rõ hai người Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu, nhưng nhìn thấy bộ dáng tràn đầy tự tin này của Văn Kiều, vậy mà bị lây nhiễm, cảm thấy ngay cả vị hôn thê người ta đều tin tưởng như thế, đoán chừng Ninh Ngộ Châu quả thật có thực lực tìm được, nàng không nên bởi vì tu vi của hắn quá thấp mà hoài nghi.
Nhưng mà nàng lại không biết Văn Kiều luôn luôn có một loại tin tưởng mù quáng đối với phu quân nhà nàng, đặc biệt thích khen ngợi phu quân của nàng trước mặt người khác, nếu đám người Thịnh Vân Thâm ở đây, sẽ nói cho nàng, để cho nàng đừng quá tin tưởng mù quáng, tiểu sư muội phải giảm một chút mới được, tin tưởng một nửa là được rồi.
Ninh Ngộ Châu đứng trước vách tường không gian hồi lâu, cho tới khi trên mặt đất chồng chất không ít bã cây mía biển, hắn mới nháy mắt.
Hắn xoay người, nhìn về phía bọn họ.
Lam Cẩm Thường đang theo dõi Văn Cổn Cổn gặm Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc phát hiện động tĩnh của hắn, ngạc nhiên quay đầu, hỏi: "Ninh công tử, đã có phát hiện gì sao?"
Ninh Ngộ Châu ừ một tiếng, nói ra: "Những uẩn khí màu hồng phấn này, hẳn là rỉ ra từ vách tường không gian."
Nghe được hắn nói, Văn Kiều và Lam Cẩm Thường cùng nhìn về phía vách tường không gian, nhưng không nhìn ra gì cả.
Uẩn khí màu hồng phấn ở đây, giống như vẫn luôn ở trong không gian này, một trăm năm qua, cách một đoạn thời gian Lam Cẩm Thường sẽ đến đây, phát hiện khí thể màu hồng phấn này không nhiều cũng không thấy ít, bọn nó tràn ngập trong không gian, lui tới ở trước mắt, giống như không khí ở khắp mọi nơi.
Cũng bởi vì như thế, ngay từ đầu Lam Cẩm Thường bọn họ đều cho rằng, khí thể màu hồng phấn này vốn đã tồn tại, còn bọn nó hình thành như thế nào, bọn họ vẫn không biết.
Cho dù hiện tại biết đây là uẩn khí Âm Dương tuyền sinh ra, nhưng Âm Dương tuyền không ở trong không gian này, vẫn còn không biết rõ nó tới từ đâu!
"Ta không nhìn ra được." Văn Kiều ngoan ngoãn nói.
Lam Cẩm Thường chần chờ nói: "Ninh công tử, ngươi làm thế nào nhìn ra được vậy?"
Ninh Ngộ Châu ý vị không rõ liếc nhìn nàng một cái, nói ra: "Các ngươi nhìn không ra cũng là bình thường, uẩn khí Âm Dương tuyền vốn là vô hình vô sắc, sau khi nó rời khỏi Âm Dương tuyền, mới có thể dần dần biến thành màu hồng phấn, tỏ rõ cho thế nhân biết về sự tồn tại của nó. Hơn nữa bởi vì không gian này bị phong bế, bọn nó không cách nào tan ra giữa thiên địa, dần dần lắng đọng ở chỗ này, càng ngày càng nhiều, mới để cho người ta liếc một chút liền nhìn ra."
Nghe được giải thích của hắn, Văn Kiều và Lam Cẩm Thường rốt cuộc giật mình.
Chẳng qua trong lòng Lam Cẩm Thường lại có thắc mắc, nếu uẩn khí Âm Dương tuyền đã vô sắc vô vị, làm sao hắn lại biết uẩn khí này rỉ ra từ vách tường không gian?
Mặc dù Lam Cẩm Thường có lòng muốn hỏi, nhưng nghĩ đến vẻ mặt ý vị không rõ vừa rồi của Ninh Ngộ Châu, rốt cuộc không có hỏi ra.
Không phải bất cứ chuyện gì đều có thể truy hỏi kỹ càng, có lẽ cho dù nàng hỏi, chưa chắc Ninh Ngộ Châu sẽ nói.
Văn Kiều hỏi: "Phu quân, chẳng lẽ Âm Dương tuyền này cũng không ở trong không gian này? Trong không gian còn có không gian khác?"
Ninh Ngộ Châu quay đầu nhìn về phía nàng cười nói: "A Xúc thật thông minh, đúng là bên trong không gian còn có không gian khác."
Được hắn khích lệ, Văn Kiều cong mắt cười lên, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ bên cạnh gò má, vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, rất làm người khác ưa thích.
Ninh Ngộ Châu nhịn không được đưa tay đè lên lúm đồng tiền kia, vào lúc Lam Cẩm Thường nhìn qua, mới phát hiện còn có người ngoài ở đây, ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói: "Lam tiền bối, ngươi công kích vách tường vùng không gian này thử xem."
Lam Cẩm Thường chần chờ nói: "Nếu công kích nó, có thể khiến không gian sụp đổ không?"
Không gian nơi này rõ ràng là ở trong một không gian khác dưới đáy biển, nếu nó sụp đổ, nước biển chảy ngược, không gian sụp đổ, bọn họ thân ở trong không gian có thể không chiếm được lợi ích.
Cho nên bọn họ tiến đến nhiều lần như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện muốn công kích vách tường không gian.
Ninh Ngộ Châu nói: "Cũng nên thử một lần xem sao."
Lam Cẩm Thường đành phải đồng ý, chỉ cần có thể cứu đạo lữ của nàng, nguy hiểm hơn nữa cũng không tính là cái gì.
Lam Cẩm Thường bảo Ninh Ngộ Châu bọn họ lui lại, đổi thành nàng đứng trước vách tường không gian, bắt đầu tụ lực, công kích vào vách tường không gian.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, sóng khí bắn tung tóe, Văn Kiều che chở Ninh Ngộ Châu lui lại, tránh né sóng khí mạnh mẽ kia.
Một kích của yêu tu cảnh giới Nguyên Hoàng, toàn bộ không gian đều chấn động, ngay cả uẩn khí màu hồng phấn vốn đứng im bất động xung quanh cũng khuấy động theo, vách tường không gian rung động, người và yêu thú thân ở trong không gian đều có một loại ảo giác không gian có thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Ninh Ngộ Châu lại nói: "Tiếp tục!"
Ánh mắt Lam Cẩm Thường ngưng lại, tiếp tục công kích vào vách tường không gian.
Theo Lam Cẩm Thường công kích, không gian chấn động càng lúc càng rõ ràng, hai con yêu thú Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn dính thật chặt bên người Văn Kiều, Văn Kiều vừa kéo Ninh Ngộ Châu lui lại, vừa quan sát không gian biến hóa.
May mắn mặc dù không gian chấn động kịch liệt, nhưng không có sụp đổ.
Lam Cẩm Thường tiếp tục công kích vào một chỗ trên vách tường không gian, liên tục công kích như thế nửa canh giờ, đột nhiên, tất cả mọi người trong không gian nghe được một tiếng nứt vỡ thanh thúy, giống như thứ gì bị đánh vỡ.
Vách tường không gian bị công kích xuất hiện dấu vết như tơ nhện, cũng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khuếch tán ra xung quanh.
Lam Cẩm Thường kịp thời thu tay lại, trong nháy mắt vách tường không gian sụp đổ, cũng quay người bay vút đi, dùng linh lực bao lấy Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu, mang theo bọn họ nhanh chóng chạy theo phương hướng ngược lại.
"Ầm!"
Một tiếng ầm nặng nề vang lên từ phía sau bọn họ, ngay sau đó một sóng khí đáng sợ đánh tới.
Tốc độ Lam Cẩm Thường cực nhanh, sóng khí đáng sợ mang theo khí tức như dung nham núi lửa bộc phát đánh tới từ phía sau bọn họ, nhanh chóng càn quét về hướng bọn họ. Lam Cẩm Thường dùng linh lực đẩy hai người Ninh Ngộ Châu bay về phía trước, cứng rắn tiếp nhận sóng khí đáng sợ sau lưng kia, phun ra một ngụm máu, cả người cũng bị hất bay ra ngoài.
Sau khi Văn Kiều bọn họ bị Lam Cẩm Thường kịp thời đẩy ra, lại bị sóng khí cuốn tới kia đẩy ra thật xa, hai con yêu thú cũng theo đám bọn họ cùng nhau lăn về phía trước nhanh như chớp.
Bọn họ bị quẳng xuống đất, cỗ sóng khí kia sát người mà qua, lan tràn về phương xa.
Không biết qua bao lâu, cỗ sóng khí đáng sợ kia mới chậm rãi biến mất, không gian lại khôi phục bình tĩnh.
Văn Kiều đầy bụi đất đứng lên, quay đầu lập tức tìm kiếm phu quân nhà nàng và Văn Thỏ Thỏ bọn họ, phát hiện Ninh Ngộ Châu nằm sấp cách đó không xa, mau chóng chạy tới kéo hắn lên, phát hiện bộ dáng hắn không tốt hơn mình bao nhiêu, không khỏi có chút buồn cười.
Hai con yêu thú cũng trở mình một cái đứng lên, vội vàng chạy về bên người Văn Kiều, thở hổn hển vài cái liền nhảy đến bả vai nàng.
Kế tiếp Văn Kiều lại tìm kiếm, tìm được Lam Cẩm Thường cũng nằm rạp trên mặt đất ở đằng xa, khí tức của nàng có chút yếu ớt, nhanh chóng nâng nàng lên.
"Lam tiền bối, ngươi không có sao chứ?"
Lam Cẩm Thường sắc mặt tái nhợt, lại phun ra một ngụm máu ứ, miễn cưỡng nói: "Bản tọa không sao."
Văn Kiều đút một viên linh đan cho nàng, cảm thấy chưa đủ, lại nhét một khối mật chi.
Hiệu quả của mật chi ngay cả một ít linh đan cũng không sánh nổi, là linh dược chữa thương thượng hạng, sắc mặt Lam Cẩm Thường rất nhanh đã khôi phục một chút, vết thương trong cơ thể tốt hơn mấy phần, rốt cuộc có thể đứng lên.
Lúc này, mọi người mới quay đầu nhìn về phía vách tường không gian Lam Cẩm Thường công kích lúc trước, chỉ thấy lúc này vách tường không gian đã sụp đổ, lộ ra một không gian khác sau vách tường.
Không gian kia cũng không lớn, nhưng khắp nơi toàn là những tảng đá kì dị, vô cùng hoang vu, một cỗ khí tức khiến người ta run sợ từ trong không gian khuếch tán ra bên ngoài.
Sắc mặt Lam Cẩm Thường ngưng lại, nàng không có nghĩ tới đây đúng là không gian nối tiếp không gian.
Coi như biết không gian nối tiếp không gian, lại có ai dám lớn mật công kích vách tường không gian? Ngộ nhỡ không gian sụp đổ, người trong không gian khó thoát khỏi cái chết, chẳng có ai lấy sinh mệnh của mình ra nói đùa. Đương nhiên, cũng rất ít chỗ có không gian nối tiếp không gian như thế này, cực ít có người có thể nhìn ra, căn bản sẽ không nhàm chán đi công kích không gian.
Nghĩ tới đây, Lam Cẩm Thường nhịn không được nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, càng phát hiện mình nhìn không thấu hắn.