Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 183: Văn Cổn Cổn Cơ Trí





Edit: Jess93
Nghe Hổ Yến Sinh nói xong, vẻ mặt Huyền Luân và Lam Cẩm Thường đều rất bình tĩnh, giống như cũng chẳng bất ngờ đối với mọi chuyện vừa phát sinh.
Hổ Yến Sinh buồn bực nhìn bọn hắn, muốn nói lại thôi.
Lam Cẩm Thường cười nói: "Việc này ngươi không cần phải để ý đến, nếu như về sau còn có yêu tu đến khe Tinh Việt tìm hiểu, vẫn ứng đối như vậy là được."
Hổ Yến Sinh đầu tiên là dạ một tiếng, nhịn không được hỏi: "Lam di, bọn họ rốt cuộc đang tìm cái gì?"
"Ai biết được." Lam Cẩm Thường hờ hững nói, bày ra bộ dáng nàng cũng không biết những yêu tu đó muốn làm cái gì.
Lại nhìn Huyền Luân, lúc này đang ngồi ở trên ghế đá, ôm đầu nhi tử lớn hơn hình người của hắn không biết gấp bao nhiêu lần nhẹ nhàng vuốt ve, cá heo nhỏ muốn giãy dụa, quay đầu nhìn thấy gương mặt yếu đuối kia của cha nó, lại cứng rắn dằn xuống.

Thấy Hổ Yến Sinh nhìn qua, Huyền Luân ngẩng đầu hướng về hắn lộ ra một nụ cười yếu đuối vô tội.
Hổ Yến Sinh cảm thấy nhất định bọn họ biết gì đó, nhưng hai vị đều là trưởng bối, bọn họ không nói, hắn cũng không tiện truy hỏi, chỉ là ít nhiều có hơi buồn bực.
Sau khi Hổ Yến Sinh rời khỏi chỗ Huyền Luân tu dưỡng, bước chân xoay chuyển, liền đến khách viện hai nhân tu ở lại.
Trên đất trống trước khách viện, Văn Kiều đang đuổi theo hai con yêu thú mà đánh.
Trong tay nàng nắm lấy một hạt giống Thiên Ti đằng, sau khi hấp thu linh lực của nàng, sợi dây leo lập tức phun ra, biến thành dài mười mấy trượng, chia thành hai nhóm dây leo màu đỏ sậm đánh tới chỗ hai con yêu thú.
Văn Thỏ Thỏ giống một bóng trắng lướt qua, ở giữa không trung di chuyển nhanh chóng, tránh đi công kích của Thiên Ti đằng.
So sánh với Văn Thỏ Thỏ cố gắng né tránh, mao đoàn đen trắng còn lại vừa né sang bên cạnh vừa trốn, đột nhiên một bức tường đất dựng thẳng lên trước mặt, ngăn cản Thiên Ti đằng kia, sau đó Tiểu Thực Thiết thú móc ra một cây mía biển chậm rãi gặm, bình tĩnh nhìn Thiên Ti đằng kia, mặc kệ sợi dây leo tới từ phương hướng nào, đều có một bức tường đất ngăn lại, Tiểu Thực Thiết thú bên trong tường đất vẫn chậm rãi ăn đồ ăn của nó, hoàn toàn không bị quấy rầy.
Lực phòng ngự của tường đất này cũng hết sức cường hãn.
Hổ Yến Sinh chưa bao giờ gặp yêu thú nào lười như thế, cảm thấy mao đoàn màu trắng đen này ngoại trừ ăn, còn có thể làm cái gì.
Chẳng qua nhìn trong chốc lát, hắn ngược lại nhìn ra chút mánh khóe.
Văn Kiều dùng Thiên Ti đằng chiến đấu không phải yêu thực bình thường, sợi dây leo kia vô cùng cứng rắn, lúc trước Văn Kiều chính là dùng Thiên Ti đằng này câu được cá heo nhỏ, lấy lực cắn hải thú cấp tám của nó, vậy mà không có cách nào cắn đứt sợi dây leo đó.

Bây giờ Tiểu Thực Thiết thú kia dùng tường đất để phòng ngự lại không bị Thiên Ti đằng ảnh hưởng chút nào, cực kỳ kiên cố.

Tường đất của Tiểu Thực Thiết thú không phải kiên cố bình thường, dường như tường đất kia còn ẩn chứa vật gì khác, cũng không phải tường đất hình thành từ thổ nhưỡng bình thường.
Thiên Ti đằng công kích một lát, Văn Kiều rốt cuộc nhịn không được dừng lại công kích, nói với Tiểu Thực Thiết thú trốn ở bên trong tường đất ăn gì đó: "Văn Cổn Cổn, ngươi không thể như vậy, hiện tại ta muốn rèn luyện năng lực né tránh cho ngươi, ngươi một mực trốn ở bên trong tường đất, thì làm được cái gì?"
Tường đất vỡ ra một lỗ thủng, mao đầu màu trắng lộ ra, lỗ tai nhỏ màu đen giật giật, kêu vài tiếng.
Văn Kiều quả thực không biết nói gì, hóa ra Văn Cổn Cổn là một con thú lười, ở trong lòng nó, nếu tường đất của nó đã có thể phòng ngự tổn thương, tại sao còn phải tránh né giống đồ ngốc?
Chẳng lẽ về sau gặp được nguy hiểm gì, Văn Cổn Cổn cũng muốn dùng tường đất kiên cố bao lấy bản thân?
Mặc dù có lòng muốn giáo dục Tiểu Thực Thiết thú một chút, để nó không thể lười như thế, nhưng bởi vì có Hổ Yến Sinh nhìn chằm chằm ở một bên, Văn Kiều đành phải coi như nghe không hiểu Văn Cổn Cổn, tiếp tục hướng về phía Văn Thỏ Thỏ công kích.
Hổ Yến Sinh cũng không quấy rầy bọn họ, đứng nhìn ở bên cạnh.
Thẳng đến Văn Kiều thở hồng hộc dừng lại, Văn Thỏ Thỏ nhảy đến trước mặt nàng, Văn Kiều dựa theo ước định lúc trước cho nó hai viên linh đan cấp địa.
Tường đất xung quanh Văn Cổn Cổn biến mất, ngọt ngào bò qua, hướng về phía Văn Kiều kêu vài tiếng.
Văn Kiều chỉ cho nó một viên linh đan, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Văn Cổn Cổn, biểu hiện của ngươi không hợp cách, chỉ có thể nhận một viên linh đan.

Văn Thỏ Thỏ biểu hiện tốt, cho nên có hai viên."
Văn Thỏ Thỏ đem một viên linh đan bỏ vào túi trong má cất để dành, viên còn lại dùng móng vuốt cầm lấy chậm rãi liếm láp, ngẩng đầu ưỡn ngực mà nhìn Văn Cổn Cổn, hết sức tự hào.
Quả nhiên tỷ tỷ vẫn thích nó nhất, có con yêu thú nào biểu hiện tốt như Thỏ Thỏ nó chứ?
Dáng dấp đáng yêu nhưng lại không biết lấy lòng người ta, vậy cũng là đồ vô dụng~
Văn Cổn Cổn đem linh đan bên trong móng vuốt một ngụm nuốt xuống, sau đó lăn lộn tỏ vẻ đáng yêu ở trước mặt Văn Kiều.
Văn Kiều đứng vững trước đợt công kích đáng yêu của nó, kiên trì không thể nuông chiều nó, kẻo cho nó quen lười biếng, ngộ nhỡ về sau gặp được nguy hiểm, cũng không muốn chạy trốn làm sao bây giờ?
Văn Cổn Cổn lăn lộn trên mặt đất một hồi, phát hiện nàng không thèm nhúc nhích, đành phải đứng lên, ôm một cây Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc, nghiêng đầu nhìn nàng.
Văn Kiều rốt cuộc chịu không được: "..

Không có linh đan cấp địa, cho ngươi một viên linh đan cấp huyền đi."
Văn Cổn Cổn đạt được một viên đan cấp huyền cực phẩm, vui vẻ bỏ vào trong miệng, mặc dù không phải cấp địa, nhưng có thể thêm một viên linh đan cấp huyền cũng không tệ, nó vẫn rất thông minh.
Nhìn thấy Văn Cổn Cổn vậy mà không biết xấu hổ bán manh, cả người Văn Thỏ Thỏ đều sợ ngây người, sau đó lớn tiếng nghiến răng khiển trách nó.
Văn Cổn Cổn không để ý tới nó, vô cùng vui sướng gặm linh đan.
Hổ Yến Sinh ở một bên thấy cảnh này, hầu kết âm thầm di động.
Vậy mà cầm linh đan cấp địa cực phẩm cho hai con yêu thú này ăn, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gặp nhân tu nào xa xỉ như vậy, mệnh hai con mao đoàn này quá tốt..

Thật ra hắn cũng rất muốn ăn..
"Hổ tiền bối, có chuyện gì không?" Văn Kiều thấy hắn đứng ở nơi đó, một mặt âm trầm, đành phải mở miệng hỏi.
Hổ Yến Sinh xụ mặt: "Đúng là có việc."
Hắn đem chuyện phát sinh lúc trước nói cho nàng, sau đó nghiêm mặt nói: "Khoảng thời gian này, chắc chắn có yêu tu chưa từ bỏ ý định mà nhìn chằm chằm khe Tinh Việt, gần đây các ngươi không nên rời khỏi khe Tinh Việt, nếu không xảy ra chuyện gì, chúng ta không bảo vệ được các ngươi."
Mặc dù thường xuyên có nhân tu vô ý xông vào Vô Tận Hải, nhưng những nhân tu kia tụ tập nhiều hơn tại địa bàn hải tộc, bị hải tộc sử dụng, có rất ít hải thú và yêu tu sẽ hoan nghênh nhân tu lưu lại trong địa bàn của mình.

Nếu để cho những yêu tu bên ngoài biết bên trong khe Tinh Việt có hai nhân tu, sẽ mang đến đến phiền phức.
Trước khi vết thương của Huyền Luân chưa hoàn toàn khôi phục, Hổ Yến Sinh cảm thấy tốt nhất tận lực giảm bớt phiền phức.
Sau khi Văn Kiều nghe xong, liền hiểu những yêu tu đó tới làm cái gì, lúc này tỏ vẻ thành thật gật đầu, bảo đảm nói: "Hổ tiền bối yên tâm, chúng ta đã biết."
Hổ Yến Sinh khó chịu ừm một tiếng, nói bổ sung: "Các ngươi có thể hoạt động tại khe Tinh Việt, nhưng tốt nhất đừng rời khỏi khe Tinh Việt."
"Biết rồi." Sau khi phân phó xong, Hổ Yến Sinh đang chuẩn bị rời đi, liền bị Văn Kiều gọi lại.
"Còn có chuyện gì?" Vẻ mặt Hổ Yến Sinh không kiên nhẫn hỏi.
"Hổ tiền bối, gần đây ngươi có rảnh không?" Văn Kiều hỏi.
"Không rảnh." Hắn phải quản tất cả hải thú trong khe Tinh Việt, làm sao có thời gian rảnh? Trong lòng suy nghĩ, nhưng đến cùng nhớ tới bọn họ cứu được Huyền Luân, quyết định cho bọn họ chút mặt mũi, khó được hỏi thăm một tiếng, "Ngươi có chuyện gì?"
Văn Kiều nói chi tiết: "Ta muốn tìm Hổ tiền bối giúp ta tiếp chiêu, luyện tập võ kỹ, ban đầu ta nghĩ Hổ tiền bối là yêu tu cấp vương, nếu có thể làm bồi luyện một canh giờ, liền cho một viên linh đan cấp địa làm thù lao, nếu như bây giờ Hổ tiền bối không có.."
"Có rảnh!" Hổ Yến Sinh chém đinh chặt sắt nói.

Văn Kiều kinh ngạc nói: "Chẳng phải ngươi mới nói không rảnh sao?"
Trên mặt Hổ Yến Sinh hiện lên vẻ luống cuống, may mắn hắn có bộ dáng hung thần ác sát, coi như xấu hổ cũng nhìn không ra: "Vốn là không rảnh, về sau suy nghĩ một chút, cảm thấy mỗi ngày vẫn có thể dành ra mấy canh giờ tiếp chiêu cho ngươi.

Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, nếu các ngươi không phải là ân nhân của khe Tinh Việt, bản tọa sẽ không thèm phản ứng loại yêu cầu cố tình gây sự này của ngươi."
Văn Kiều: "..

Nếu là cố tình gây sự, vậy ngươi vẫn đừng phản ứng đi."
Nói xong, mặc kệ Hổ Sa bị nghẹn lời, Văn Kiều mang theo hai con lông xù về phòng cho khách nghỉ ngơi.
Hổ Yến Sinh: "..."
** *
Đi vào phòng, phát hiện Ninh Ngộ Châu hiếm khi không có luyện đan, mà là cầm một cái chén ngọc, chén ngọc chứa một chén nước trắng đen rõ ràng, u lãnh tĩnh mịch, phát ra một loại khí tức khiến tim người đập nhanh.
Văn Thỏ Thỏ lại xù lông, vội vàng trốn đến sau lưng Văn Kiều, Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc nằm trong móng vuốt Văn Cổn Cổn cũng rớt xuống đất, bởi vậy có thể thấy được Âm Dương tuyền tạo thành áp lực tâm lý lên hai con yêu thú lớn đến cỡ nào.
Ninh Ngộ Châu khẽ liếc nhìn bọn nó một chút, thu hồi Âm Dương tuyền vào trong túi trữ vật.
Lúc này hai con yêu thú mới thở phào nhẹ nhõm, vô thức cách Ninh Ngộ Châu rất xa, ngay cả linh đan đều không thể khiến bọn chúng tới gần.
Văn Kiều ngược lại không có cảm giác gì, nàng ngồi vào bên cạnh Ninh Ngộ Châu, tò mò hỏi: "Phu quân, vừa rồi chàng muốn làm gì?"
Ninh Ngộ Châu nói: "Ta muốn dùng Âm Dương tuyền luyện chút linh đan."
"Chàng muốn luyện Dựng Tử đan?" Văn Kiều thốt ra.
Ninh Ngộ Châu không nói gì mà nhìn nàng: "Tác dụng của Âm Dương tuyền không chỉ dùng để luyện Dựng Tử đan, cũng có thể luyện linh đan khác..

Chẳng qua giá cả Dựng Tử đan này cũng không tệ, vậy thì luyện một chút, về sau nói không chừng có thể dùng để làm ân tình."
Văn Kiều nhìn hắn, muốn nói lại thôi, muốn hỏi về sau rốt cuộc Ninh ca ca muốn đem Dựng Tử đan cho ai dùng làm ân tình?
Nhìn gương mặt thanh nhã đoan chính kia của hắn, Văn Kiều rốt cuộc không hỏi ra, nói sang chuyện khác, thuật lại cho hắn nghe chuyện Hổ Yến Sinh nói cho nàng biết vừa rồi.
Ninh Ngộ Châu cũng không ngoài ý muốn: "Những yêu tu đó nhất định cho rằng không gian Âm Dương tuyền sụp đổ sinh ra lực phá hoại là một loại dị bảo nào đó xuất thế, dị bảo động lòng người, yêu thú cũng thế, chỉ sợ hiện tại bọn họ đã nhìn chằm chằm khe Tinh Việt và Ốc Lâm hải vực, sẽ không bỏ qua bất kỳ dấu vết khả nghi gì."
Văn Kiều buồn bực nói: "Nếu như bọn họ một mực tìm không thấy cái gọi là dị bảo kia, chẳng lẽ cứ nhìn chằm chằm vào khe Tinh Việt hay sao?"
"Hẳn là sẽ không, dần dần, bọn họ sẽ cho rằng người đạt được dị bảo đã đến hải vực khác." Ninh Ngộ Châu không có dây dưa việc này quá nhiều: "Xem ra chúng ta phải ở lại bên trong khe Tinh Việt thêm đoạn thời gian dài."
Văn Kiều không sao cả: "Cũng được, có rất nhiều hải thú trong khe Tinh Việt, bọn nó da dày thịt béo, rất thích hợp làm bồi luyện."
Mấy mao đoàn thích hợp dùng để luyện tiên pháp và kiểm tra Thiên Ti đằng, nhưng muốn lấy chúng nó đến luyện > thì không thích hợp, hơn nữa Văn Kiều cũng không nỡ xem chúng nó như bao cát mà đánh.
Không có cách, tiểu động vật lông xù quá đáng yêu, nhìn thấy mấy bé lông xù, sao Văn Kiều nỡ đánh chúng?
Nhưng hải thú thì không giống vậy, nhóm hải thú từng con đều là quái vật khổng lồ da dày thịt béo, Văn Kiều còn có thể xuống tay được.
Cho nên mới nói, mặc kệ Văn Thỏ Thỏ hay là Văn Cổn Cổn, đều duy trì dáng vẻ tiểu mao đoàn, cũng là có nguyên nhân, bởi vì Văn tỷ tỷ thích bộ dáng này của bọn nó.
Thấy được thần thái phấn chấn trên mặt nàng, Ninh Ngộ Châu mỉm cười.
Thật ra khe Tinh Việt quả thật rất tốt, ngoại trừ nó ở bên trong biển sâu, nước ở khắp mọi nơi không quá hữu hảo đối với yêu thú lục địa và nhân loại, nhóm hải thú khe Tinh Việt đối với bọn họ tràn ngập thiện ý.
Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần hai người cùng một chỗ, ở đâu đều giống nhau, bọn họ đã quen lữ trình hai người cùng một chỗ, thậm chí tiếp tục đi như thế cũng không sao.
**
Trong lúc Ninh Ngộ Châu suy nghĩ luyện Dựng Tử đan, Lam Cẩm Thường một mực không có lộ diện rốt cuộc xuất hiện.
Lam Cẩm Thường tỏ vẻ áy náy nói: "Huyền Luân còn đang dưỡng thương, ta tạm thời không cách nào nhín chút thời gian đưa các ngươi đến đại lục nhân tu, chẳng qua các ngươi yên tâm, chỉ cần thương thế Huyền Luân khôi phục được không sai biệt lắm, chúng ta liền đưa các ngươi đi."
"Các ngươi?" Văn Kiều nhạy bén bắt được hai chữ này.
Trên mặt Lam Cẩm Thường hiện lên vẻ tươi cười, gật đầu nói: "Đúng vậy, đi đại lục nhân tu gần nhất, cần vượt qua mấy hải vực, nếu có yêu tu cấp đế đi theo, sẽ giảm bớt rất nhiều phiền phức."
Văn Kiều nhớ tới trong Vô Tận Hải này, mỗi một hải vực đều có yêu tu cấp đế tọa trấn, hơn nữa không phải tất cả hải vực đều dễ lừa gạt giống như hải thú trong khe Tinh Việt, có vài hải vực có yêu tu mang thành kiến và ác ý rất sâu đối với nhân tu, đi qua những hải vực kia, nếu bị hải thú để mắt tới, sẽ không chiếm được lợi ích gì.
Nếu có một yêu tu cấp đế đi theo, tất nhiên an toàn hơn rất nhiều.
Ninh Ngộ Châu nói: "Như thế, đành cực khổ hai vị phí tâm."
Lam Cẩm Thường cười nói: "Đây là chuyện chúng ta ước hẹn từ lâu, kéo đến bây giờ, ta cũng xấu hổ.


Hơn nữa nếu không phải nhờ các ngươi, chỉ sợ Huyền Luân sau này..

Vết thương của Huyền Luân đang khôi phục, nửa tháng nữa, hắn đã có thể ra khỏi nơi tĩnh dưỡng."
Đây là biến tướng cho bọn họ một cái đảm bảo.
Lam Cẩm Thường vội vàng gặp mặt bọn họ một lần, lại đi bồi Huyền Luân.
Văn Kiều thì rời khỏi cung điện, dự định đi tìm một con hải thú tiếp chiêu.
Nhưng mà nàng còn chưa gọi được hải thú, đã thấy Hổ Yến Sinh xuất hiện ở trước mặt, nói ra: "Chẳng phải ngươi nói muốn ta tiếp chiêu giúp ngươi sao? Khi nào bắt đầu? Ngày hôm nay bản tọa có thời gian rảnh, có thể dành ra ba canh giờ."
Ba canh giờ chính là ba viên linh đan cấp địa, Hổ Yến Sinh cảm thấy cuộc mua bán này hết sức có lời.
Văn Kiều nhìn hắn, tốt bụng quyết định không dỗi lại hắn, dù sao dưỡng thành loại tính cách khó ưa này cũng không phải lỗi của hắn.
Bọn họ đi tới một lùm đá san hô bên trong khe Tinh Việt, Hổ Yến Sinh cũng không có biến trở về hình thú, đứng ở nơi đó, hướng về phía Văn Kiều nói: "Ngươi công kích đi."
Văn Kiều hỏi hắn: "Ngươi không cần biến thành hình thú sao?"
"Không cần." Hổ Yến Sinh ngạo nghễ nói, thầm nghĩ chẳng qua là một nhân tu cảnh giới Nguyên Không, hắn giúp nàng tiếp chiêu căn bản không cần biến thành hình thú, một đầu ngón tay liền có thể nghiền áp nàng.
Đối với yêu tu tới nói, hình người mặc dù rất tiện lợi, nhưng hình thú có sức chiến đấu mạnh hơn, cũng càng có thể phát huy lực chiến đấu của bọn hắn.
Văn Kiều nhìn Hổ Yến Sinh tràn đầy tự tin, uy áp thuộc về yêu tu cấp vương đập vào mặt, làm cho nàng cảm thấy áp lực càng tăng đồng thời chiến ý càng lẫm liệt.
Đây là lần đầu tiên nàng chính diện đối đầu người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng.
Lúc ở Xích Tiêu Tông, mặc dù phu thê Thịnh Chấn Hải là người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, nhưng phu thê bọn họ chủ yếu là chỉ điểm, cũng không có so chiêu với nàng, loại cảm giác chính diện giao phong với người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, làm cho nàng vừa mới lạ, vừa nhịn không được thận trọng mà đối đãi.
Đột nhiên, Văn Kiều tụ quyền kích ra, nắm đấm khuấy động nước biển, hóa thành một đạo thủy long điên cuồng gào thét mà đi, đánh về phía Hổ Yến Sinh.
Hổ Yến Sinh không có tránh né, thậm chí cũng không thèm nâng tay lên, mặc cho đạo thủy long kia rơi xuống trên người mình.

Thủy long vỡ toang, đá san hô xung quanh vỡ nát một mảnh, rất nhanh lại cùng nước biển xung quanh hòa làm một thể.
Hổ Yến Sinh vẫn bất động đứng ở đó, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: "Một quyền này thực sự chẳng ra gì."
Văn Kiều không có lên tiếng, lại đánh ra một quyền.
Một quyền lại một quyền, mỗi một quyền đều ngưng tụ ra một đầu thủy long điên cuồng mà đi.
Hổ Yến Sinh vững như Thái Sơn, cực kỳ bình tĩnh, trên mặt càng tỏ ra khinh miệt, quả thật rất kéo cừu hận.
Văn Kiều không để ý tới hắn, mỗi một quyền kích ra, thật ra là đang thích ứng sự hạn chế của thủy áp xung quanh đối với nàng, và thích ứng làn nước ở khắp nơi dưới biển sâu này.

Dù sao hoàn cảnh dưới biển sau cũng kém hơn lục địa, lực cản của nước biển khiến Thiên Thể Quyền đánh ra không mạnh mẽ bằng lúc ở lục địa, tất nhiên không có lực sát thương gì.
Trong lúc Văn Kiều và Hổ Yến Sinh đứng trên đá san hô bắt đầu nhận chiêu, đám hải thú bên trong khe Tinh Việt đều tò mò bọn họ đang làm cái gì, nhao nhao xúm lại ở gần đó quan sát.
Tất cả những cú đấm Văn Kiều đánh ra đều bị Hổ Yến Sinh hời hợt hóa giải.
Qua hai canh giờ như thế, Văn Kiều tới gần Hổ Yến Sinh lần nữa, song quyền bỗng nhiên phá vỡ lực cản của nước biển, hướng về phía ngực Hổ Yến Sinh mà đi.
Nước biển bị nắm đấm mang theo một đạo thủy long tráng kiện, Hổ Yến Sinh đưa tay, đang chuẩn bị hóa giải, song lần này nắm đấm mang đến uy lực mạnh mẽ, đã rơi xuống trên thân thể.
Thân thể Hổ Yến Sinh nghiêng một cái, ngã nhào từ trên đá san hô.
Oa --
Nhóm hải thú xung quanh phát ra một trận thán phục..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.