"Thanh Vân Tông?" Tần Hồng Đao giật mình, giống như mình nghe lầm, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc mà nhìn hắn, hỏi: "Ngươi xác định?"
Ninh Ngộ Châu khẽ gật đầu, than nhẹ một tiếng: "Đúng là Thanh Vân Tông! Ta từng nghe nói về Thanh Vân Tông, đó là một đại tông môn siêu cấp, vô số môn hạ cấp cao, người đi theo ngàn vạn, không phải là tiểu môn phái như chúng ta có thể trêu chọc. Ta không ngờ vị nữ nhi của Đạo Diễn chân nhân kia sẽ phát nhiệm vụ treo thưởng, chỉ sợ lần này sẽ liên lụy đến các ngươi."
Vẻ mặt Ninh Ngộ Châu đầy áy náy, mặc dù có kiêng kị với Thanh Vân Tông, nhưng vẫn giữ gìn tiểu thê tử nhà mình như trước đây, chỉ nói việc này cũng không phải là nàng sai, nếu nữ nhi Đạo Diễn chân nhân kia không buông tha, hắn cũng sẽ không nhận mệnh, dù phải liều cả tính mạng, cũng muốn đòi lại công đạo.
Lời này nói vô cùng chính nghĩa, khiến Văn Kiều nhịn không được nhìn chằm chằm vào phu quân nhà nàng.
Nàng giống như.. Có chút hiểu rõ ý định của Ninh Ngộ Châu rồi.
Sau khi Tần Hồng Đao nghe xong, không chỉ không có khẩn trương, ngược lại vui vẻ, vỗ bàn hào sảng nói: "Hóa ra ngươi nói chính là Mộ San ngu xuẩn của Thanh Vân Tông kia? Không có việc gì, cho dù nàng ta là nữ nhi Đạo Diễn chân nhân, ta cũng không sợ nàng ta!"
Lúc nói lời này, vẻ mặt ngạo khí và thần thái của Tần Hồng Đao toát ra sự tự tin đối với mình.
Loại tự tin này cũng không phải bắt nguồn từ bối cảnh xuất thân sau lưng của nàng ta, mà bắt nguồn từ ngạo khí tận trong xương tuỷ và thực lực của nàng ta.
Còn có trường đao trên tay nàng ta.
Ánh mắt Ninh Ngộ Châu chớp lên, nghiêm mặt nói: "Tần cô nương, nghe nói Đại đệ tử của Đạo Diễn chân nhân -- Mộ Tử Minh cũng ở đó, tu vi của hắn ta cực cao."
Tần Hồng Đao nhếch miệng cười một tiếng: "Hóa ra hắn ta cũng ở đó, đã lâu rồi ta không tìm hắn ta so tài! Không có việc gì, nếu hắn ta dám tới cửa, tất cả đã có ta!" Nàng ta vỗ bộ ngực, đặc biệt nghĩa khí nói.
Trên mặt Ninh Ngộ Châu toát ra vẻ nghi hoặc.
Lời Tần Hồng Đao khiến người ta vừa nghe là biết nàng ta và Mộ Tử Minh có quen biết, hơn nữa còn có qua lại.
Tần Hồng Đao nhìn bọn họ một chút, đột nhiên nói: "Các ngươi không phải người ở trung ương đại lục?"
Ninh Ngộ Châu ấm giọng nói: "Quả thực không phải, chúng ta đến từ vùng đất Nam Minh, gần đây mới vừa tới núi Thương Ngô, đối với trung ương đại lục cũng chưa quen thuộc."
Tần Hồng Đao lộ ra vẻ chợt hiểu, cười nói: "Ta hiểu được, vậy hiện tại ta chính thức giới thiệu một chút, ta là Đại sư tỷ Tần Hồng Đao của Xích Tiêu Tông, bên trong là sư đệ ta Thịnh Vân Thâm."
Dứt lời, nàng ta cười híp mắt nhìn hai người.
Hai người cũng không phụ nàng ta chờ mong, Văn Kiều ôm Văn Thỏ Thỏ cho ăn lộ ra vẻ chợt hiểu: "Là một trong ba tông Xích Tiêu Tông sao?"
Thánh Vũ đại lục có ba tông bốn môn năm tộc, trong đó ba tông là ba đại tông môn cấp cao nhất, Xích Tiêu Tông, Thanh Vân Tông, Quy Nhất Tông.
Ba tông đặt song song, thực lực tương đương, là dê đầu đàn của rất nhiều thế lực trên Thánh Vũ đại lục, địa vị siêu nhiên.
Ngay cả Thượng gia và Vương gia của Đan Minh Ngũ Thành cũng không dám đối đầu với ba tông, huynh muội Thượng Hồng Lãng đắc tội với đệ tử một trong ba tông là Thanh Vân Tông, ở trong mắt người khác rơi vào kết cục kia xem ra là bình thường, cuối cùng huynh muội Thượng Hồng Lãng chỉ có thể xám xịt trở về thành Hoài Âm, cũng không dám nói trả thù.
Danh tiếng ba tông cực lớn, đệ tử ba tông hành tẩu ở bên ngoài, ít có người không biết bọn họ, trừ khi bọn họ đặc biệt giấu diếm thân phận.
Lần đầu tiên gặp mặt, Tần Hồng Đao liền báo tên tuổi.
Chỉ cần là người tu luyện tại trung ương đại lục, hầu hết đã nghe qua tên tuổi Đại sư tỷ Tần Hồng Đao của Xích Tiêu Tông.
Áo đỏ trường đao Tần Hồng Đao, trường đao là vũ khí của nàng ta, dựa vào thanh vũ khí này, nàng ta đã từng thiêu qua Ma Tông, thanh danh lan xa, trở thành ác mộng của Ma Môn.
Đây cũng là lý do Tần Hồng Đao đặc biệt báo tên đầu tiên, để cho đối phương an tâm.
Những luyện đan sư được nàng ta mời đến chữa bệnh cho Thịnh Vân Thâm, cũng là vì nghe được đại danh của nàng ta, mới có thể nguyện ý đi trị liệu cho một người trúng cự độc, nếu không làm sao dám đi dính loại chuyện này.
Nào biết được nàng ta gặp phải hai đồ nhà quê đến từ nơi xa xôi, cho dù đã nghe nói về tên tuổi của ba tông, nhưng còn chưa kịp hiểu rõ tình huống cụ thể ba tông, đối với đệ tử ba tông càng biết rất ít.
Tần Hồng Đao sờ trường đao bên người nàng ta, vẫn bộ dáng sáng sủa kia, hai đầu lông mày toát ra vẻ khí khái hào hùng kiêu ngạo: "Các ngươi là ân nhân cứu mạng của sư đệ, cũng là ân nhân cứu mạng của Tần Hồng Đao ta! Mộ San kia dám động các ngươi, còn phải xem Tần Hồng Đao ta có đồng ý hay không."
Ninh Ngộ Châu chỉ là kinh ngạc, trên mặt lộ ra ý cười, cũng tiếp nhận ý tốt của nàng ta: "Vậy chúng ta liền đa tạ Tần cô nương."
Tiếp theo, Ninh Ngộ Châu cũng kể lại quá trình kết thù giữa Văn Kiều và Mộ San kia.
Mặc dù chưa từng gặp Mộ San, nhưng Ninh Ngộ Châu có thể từ đó suy đoán ra Mộ San mặc áo trắng kia chính là nữ tu Văn Kiều gặp được bên ngoài rừng măng đá, A Xúc nhà hắn là đứa bé ngoan ngoãn nghe lời như vậy, ngay cả yêu thú cũng có thể trở thành bạn bè, tâm tư thuần túy, làm việc có chuẩn tắc, sao có thể tuỳ tiện đắc tội với người khác, khiến cho người ta trực tiếp treo thưởng?
Hơn nữa bọn họ mới ra khỏi Đông Lăng, gặp được không nhiều người lắm, kết thù cũng chỉ có duy nhất nữ tu áo hồng gặp ở bên ngoài rừng măng đá.
Sau khi nghe xong quá trình kết thù giữa hai bên, Tần Hồng Đao nói: "Ta biết ngay mà, loại chuyện ngang ngược vô lý này cũng chỉ có Mộ San làm được."
Tần Hồng Đao thành danh cực sớm, cộng thêm là Đại sư tỷ Xích Tiêu Tông, người không có chút thực lực, không có tư cách đứng trước mặt nàng ta.
Mộ San là nữ nhi được Đạo Diễn chân nhân cưng chiều, tu vi không cao, bây giờ cũng chỉ là cảnh giới Nguyên Vũ, còn lâu mới đủ tư cách để Tần Hồng Đao nhìn với con mắt khác. Hết lần này tới lần khác Mộ San có tiếng hay gây sự, đến mức ngay cả Tần Hồng Đao cũng nghe qua tên của nàng ta, hơn nữa cực kỳ không nói đạo lý, đã từng cũng bởi vì Tần Hồng Đao và Mộ Tử Minh luận bàn, đánh bại Mộ Tử Minh, Mộ San liền chạy đến trước mặt Tần Hồng Đao, nói một đống lời không giải thích được, khiến Tần Hồng Đao nhớ kỹ nàng ta.
Tần Hồng Đao không có coi Mộ San ra gì, bây giờ đối với nàng ta mà nói, quan trọng nhất chính là độc trên người tiểu sư đệ.
Nàng ta để hai người Ninh Ngộ Châu đi nghỉ ngơi trước, không cần quản những chuyện khác, nếu Mộ Tử Minh dám tìm đến đây, tất cả đã có nàng ta.
Ninh Ngộ Châu tiếp nhận ý tốt của Tần Hồng Đao, đối với hắn mà nói, đây chỉ là một loại trao đổi, vì vậy hắn yên tâm thoải mái lôi kéo Văn Kiều đến phòng sát vách đi nghỉ ngơi, để Tần Hồng Đao trông coi Thịnh Vân Thâm.
Đóng cửa phòng lại, Văn Kiều ôm Văn Thỏ Thỏ nhìn chằm chằm Ninh Ngộ Châu.
Ninh Ngộ Châu lấy chăn đệm sạch sẽ từ trong túi trữ vật trải lên, quay đầu nhìn nàng, mỉm cười hỏi: "A Xúc nhìn gì vậy?"
Văn Kiều chậm rãi đi qua, mặc hắn lôi kéo ngồi vào trên giường, ngửa đầu nhìn nam nhân bên giường, hỏi: "Phu quân, chàng đã sớm biết Mộ San kia sẽ không bỏ qua sao?"
Ninh Ngộ Châu cầm tay của nàng, cùng nàng ngồi xuống giường.
Hắn cười cười, nói khẽ: "Như thế thì không có, ta chỉ là phòng ngừa chu đáo mà thôi."
Hắn không có có thần thông quảng đại đến mức có thể đoán được thân phận nữ tu muốn hãm hại Văn Kiều bên ngoài rừng măng đá, nếu nữ tu kia xui xẻo bị chuột Măng Đá cắn xé mà chết thì tốt nhất, nếu như không chết, cũng nên sớm phòng bị một phen.
Từ hành vi lúc ấy của nữ tu kia có thể thấy được, đây là một người cực kỳ không nói lý, nói đạo lý với nàng ta là vô dụng, ngược lại sẽ bị nàng ta cắn một cái. Nếu như nàng ta không có bối cảnh gì thì thôi, nếu như nàng đến từ một thế lực lớn, vậy thì phải kịp thời đề phòng.
Bởi vậy lúc này Ninh Ngộ Châu mới quyết định xuống núi trước, sau khi đến trấn Thương Ngô, liền bắt đầu bố cục.
Nếu như Mộ San không có động tác gì thì cũng không sao, nhiều nhất để hắn có chút danh tiếng tại trấn Thương Ngô, kết giao với một số thế lực cũng không tệ, nếu Mộ San có động tác, Ninh Ngộ Châu cũng không sợ, hiện tại không phải đã tìm được người có thể khắc chế bọn họ sao?
Ninh Ngộ Châu vốn nghĩ dẫn tới sự chú ý của thế lực khác trong trấn Thương Ngô, tốt nhất có thể dẫn tới vị cao thủ cảnh giới Nguyên Tông trông coi trấn Thương Ngô, chỉ cần Mộ San có động tác, hắn sẽ lập tức trộn lẫn các thế lực khắp nơi trong trấn Thương Ngô, để bọn họ kiềm chế đám người Mộ San.
Tần Hồng Đao xuất hiện ngoài ý định, chẳng qua thân phận của sư tỷ đệ Tần Hồng Đao cũng tốt ngoài ý định, tự nhiên không cần quá lo lắng.
Sau khi Văn Kiều nghe xong, ngước mắt nhìn hắn, mím môi, nói ra: "Lần sau ta nhất định sẽ cẩn thận, sẽ không dễ dàng lại trêu chọc những địch nhân không nói lý thế này."
Trong lòng nàng có chút không vui, rõ ràng là Mộ San kia muốn hại nàng, sau khi gieo gió gặt bão, ngược lại cắn nàng một ngụm. Nhưng nàng cũng biết, bọn họ mới rời khỏi Đông Lăng, tại trung ương đại lục này, không tính là gì, Mộ San xuất thân từ đại tông môn, không đối đầu với nàng ta là chính xác.
Nhưng trong lòng vẫn nghẹn khuất.
So với loại trả thù không phóng khoáng này, nàng càng muốn trực tiếp đối mặt với Mộ San, cùng lắm thì đánh một trận.
Ninh Ngộ Châu đột nhiên cúi người qua, nghiêng mặt, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt non mềm của nàng.
Văn Kiều: "..."
Đôi mắt của nàng trừng lớn, trong ánh mắt đen nhánh sáng ngời phản chiếu hình bóng của hắn, khiến Ninh Ngộ Châu nhịn không được cười khẽ một tiếng, đưa tay vuốt ve mặt nàng, sau đó giữ lấy sau gáy của nàng, lại hôn môi của nàng.
Trong phòng trở nên cực kì yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức Văn Thỏ Thỏ cũng nhịn không được muốn động đậy một chút, nhắc nhở bọn họ về sự tồn tại của mình, nào biết nó vừa động cái mông, liền bị người ta nắm lỗ tai, sau một khắc liền bị ném vào trong không gian.
Không có Văn Thỏ Thỏ quấy rầy, bầu không khí trở nên càng thêm mập mờ.
Hồi lâu, Ninh Ngộ Châu ngồi dậy, nhìn chằm chằm cô nương đang nín thở, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, dịu dàng nói: "A Xúc, hô hấp."
Văn Kiều cẩn thận từng li từng tí hô hấp, khuôn mặt đỏ hồng, có chút không biết làm sao.
Mí mắt của nàng rung động đến kịch liệt, hàng mi cong dày cụp xuống, che đi nửa cặp mắt sáng ngời kia, ngoan ngoãn nhu thuận ngồi ở đằng kia, ngón tay như có như không kéo làn váy.
Ninh Ngộ Châu thấy thế, trực tiếp ôm tiểu cô nương vào trong ngực.
Thân hình của nàng tinh tế, bị người ôm lấy, lộ ra sự nhỏ nhắn xinh xắn, hoàn toàn phù hợp khi ở trong ngực hắn.
Hai người cứ như vậy an tĩnh ôm nhau.
** *
Sau khi Quy Nguyên Các đạt được các tin tức chính xác, ngay lập tức đưa tin tức về người treo thưởng tới chỗ Mộ San.
"Tiện nhân kia tên là Mẫn Xúc?" Trên mặt Mộ San lộ ra một nụ cười khát máu: "Rất tốt! Đại sư huynh, chúng ta đi, đến nhà trọ Hồ An ở ngõ hẻm Hồ Liễu!"
Mộ Tử Minh biết trong lòng sư muội tích tụ lửa giận, không phát tiết ra ngoài sẽ rất khó chịu, lúc này cũng không có phản đối, cùng nàng ta đến nhà trọ Hồ An tại ngõ hẻm Hồ Liễu.
Lúc Mộ San khí thế hung hăng tìm tới cửa, Vương Tu Viễn nhìn chằm chằm vào nhà trọ Hồ An cũng đã nhận được tin tức trước.
Hắn ta đứng cách nhà trọ Hồ An không xa, nhìn chằm chằm sư huynh muội Mộ San tiến vào nhà trọ, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Hồi lâu, Vương Tu Viễn sâu kín thở dài một hơi, quay người rời đi.
Đồng thời, cũng hoàn toàn từ bỏ vị luyện đan sư thiên tài Ninh Ngộ Châu này.
Lúc Vương Tu Viễn rời đi, không chú ý tới sau lưng có một bóng người như có như không cách đó không xa.
Tiềm Thú ẩn nấp trong bóng tối dưới mái hiên nhìn bóng dáng Vương Tu Viễn rời đi, hơi nhíu mày, thầm nghĩ quả nhiên phản ứng của Vương Tu Viễn giống như công tử dự đoán.
Hắn ta nhìn chằm chằm cửa nhà trọ, một hồi sau, liền thấy đám người Mộ San khí thế hung hăng rời đi, đi đến một phương hướng khác.
Nơi đó là nhà nhỏ sư tỷ đệ Tần Hồng Đao tạm thời ở lại.
Tiềm Thú lặng yên không một tiếng động đuổi theo, không xa không gần đi theo đám bọn họ.
Trong trấn Thương Ngô, không ít thế lực chú ý đám người Mộ San.
Bọn họ vốn cực kỳ cảm thấy hứng thú đối với vị luyện đan sư Ninh Ngộ Châu này, cũng muốn mời chào hắn về dưới trướng. Nào biết tiểu cô nương bên người Ninh Ngộ Châu vậy mà chọc tới nữ nhi Đạo Diễn chân nhân của Thanh Vân Tông, với tính tình vị Đại tiểu thư kia, nhất định sẽ không bỏ qua, cũng không biết đám người Ninh Ngộ Châu sẽ có kết cục gì.
Bởi vì Mộ San chặn ngang một gạch, tất cả thế lực ngo ngoe muốn động chỉ có thể tạm thời dằn xuống, quan sát sự việc tiến triển.
Thấy đám Mộ San rời khỏi nhà trọ, đi về phía khu nhà nhỏ tư nhân nào đó, không ít người lén lút theo đuôi sang đó, muốn nhìn một chút sư huynh muội Mộ San sẽ đối phó Ninh Ngộ Châu như thế nào.
Đương nhiên, bọn họ cũng không lo lắng sư huynh muội Mộ San sẽ ra tay với luyện đan sư kia ở trấn Thương Ngô, trấn Thương Ngô có quy củ, không được gây chuyện đánh nhau trong trấn, muốn giết người phóng hỏa, đều phải ra bên ngoài trấn giải quyết, ra khỏi trấn Thương Ngô, ai quản được ngươi muốn làm gì?
Nhưng ở trong trấn Thương Ngô, tất cả đấu đá tư nhân đều không cho phép phát sinh.
Đây cũng là nguyên nhân đám người kia dám theo đuôi sang đây xem trò hay.
Tiềm Thú ẩn thân bên trong đám người tu luyện theo đuôi, vô cùng không đáng chú ý.
** *
Tần Hồng Đao trông coi sư đệ trong bồn tắm, vừa chú ý xuống tình huống phù hỏa thiêu đốt bên dưới, vừa nhìn chằm chằm mặt sư đệ, phát hiện thời gian càng dài, những cục u trên mặt hắn ta dần dần không còn đáng sợ như trước, màu sắc cũng nhạt một chút, trong lòng nổi lên một trận vui mừng.
Ninh Ngộ Châu quả nhiên có thể cứu sư đệ nàng ta.
Mặc dù nàng ta không muốn hoài nghi bản lĩnh của Ninh Ngộ Châu, nhưng việc liên quan đến sư đệ mình, quan tâm sẽ bị loạn, không tận mắt nhìn thấy, vẫn không thể yên tâm. Hiện giờ phát hiện độc trên người sư đệ có dấu hiệu chuyển biến tốt, tự nhiên vô cùng vui mừng.
Đây là từ khi sư đệ trúng độc, luyện đan sư duy nhất cho nàng ta nhìn thấy hiệu quả.
Tần Hồng Đao đối với bản lĩnh Ninh Ngộ Châu cực kỳ tin phục, mặc dù hiện tại tu vi hắn còn thấp, chỉ là đan sư cấp hoàng, nhưng chỉ bằng thủ đoạn trị liệu này của hắn, tương lai thành tựu sẽ không thấp, nói không chừng sẽ trở thành luyện đan sư cấp thánh trong truyền thuyết cũng không chừng.
Cho nên, nàng ta càng không thể tùy ý Mộ San ngu xuẩn kia hại một luyện đan sư thiên tài có thành tựu không thấp trong tương lai.
Sau một hồi, Thịnh Vân Thâm tỉnh lại, vẻ mặt hắn ta mờ mịt.
"Sư tỷ.."
Tần Hồng Đao thò đầu ra từ sau bồn tắm, mừng rỡ nhìn sư đệ tỉnh lại, hỏi: "Sư đệ, ngươi cảm thấy thế nào?"
Sau khi được đưa vào bồn tắm không lâu, Thịnh Vân Thâm liền rơi vào trạng thái ngủ say, Ninh Ngộ Châu nói để hắn ta ngủ càng lợi cho việc bài độc, cũng có thể giảm một chút thống khổ, Tần Hồng Đao đương nhiên sẽ không đánh thức hắn ta.
Thịnh Vân Thâm mang một gương mặt đáng sợ với những cục u, lộ ra một nụ cười suy yếu: "Hình như cũng không quá đau."
"Vậy là tốt rồi."
Tần Hồng Đao vui mừng, đây là từ lúc sư đệ trúng độc đến nay, lần đầu tiên nói không đau, khiến trong lòng nàng ta cực kỳ vui vẻ, cũng có sức lực hơn, cảm thấy mình ngồi ở đây thêm mười ngày nửa tháng cũng sẽ không mệt mỏi, chỉ cần sư đệ có thể tốt.
"Sư đệ, còn phải ngâm tám canh giờ, ngươi ngủ tiếp đi." Tần Hồng Đao nói.
Thịnh Vân Thâm đáp một tiếng, đang chuẩn bị nhắm mắt lại, đột nhiên lại mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía cửa, nói ra: "Sư tỷ, dường như có người động vào trận pháp?"
Tần Hồng Đao không thèm để ý, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Đoán chừng là một ít đạo chích, không cần để ý, mau ngủ đi."
Thịnh Vân Thâm rốt cuộc thân thể suy yếu, rất nhanh liền dựa vào bồn tắm ngủ tiếp.
Tần Hồng Đao đứng trước bồn tắm, nhìn một chút nước màu xanh sẫm trong bồn tắm kia, được phù hỏa thiêu đốt sôi ùng ục mà nổi bọt lên, nhưng thần kỳ chính là nước này cũng không gây bỏng, sờ vào tay ấm áp.
Nhìn một lúc lâu, cho đến khi cấm chế bên ngoài rung động càng ngày càng kịch liệt, Tần Hồng Đao mới nhíu mày đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Tần Hồng Đao bước qua sân nhỏ, mở ra cửa lớn, đúng lúc nhìn thấy Mộ San đang tức giận cầm một thanh kiếm công kích trận pháp tại cửa.