Phu Quân Ta Sống Lại Rồi

Chương 5



“Làm sao không phải là ngày tết? Tháng sau chính là tết Đoan ngọ nha, chúng ta cùng đến đó tạo cho bọn họ một bất ngờ, có được hay không?”

Sắc mặt mẫu thân càng trở nên khó coi: “Con đừng tùy hứng như vậy có được hay không, nghĩ như nào liền làm như thế.”

Cha ta lại nói: “Ta cảm thấy đề nghị của An An rất tốt, nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân cũng nhiều lần ở trong thư nhắc tới, họ rất nhớ An An, nếu An An muốn đi thì cứ để con bé đi đi.”

“Không được! Vào tết Đoan Ngọ Thái hậu nương nương sẽ ban cho thuốc tắm, bách quan đều đi, nếu chúng ta vắng mặt, sẽ không được tốt lắm.”

Mẫu thân vẫn kiên quyết phản đối.

“Nương nói đúng, vậy chúng ta tranh thủ trở lại trước tết Đoan Ngọ là được. Từ Kinh thành đến Cố đô cũng chỉ mất hai ngày, chúng ta chỉ chơi mấy ngày, có thể trở về vừa lúc vào ngày tết Đoan Ngọ.”

Ta cùng phụ thân cùng nhau thuyết phục mẫu thân, cuối cùng bà cũng thỏa hiệp: “Vậy được rồi, nhưng lần trước ta vừa bị nhiễm phong hàn thân thể còn chưa khỏe lại, sẽ không trở về cùng con, con thay ta chào hỏi ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu là được.”

Mẫu thân căn dặn ta: “Nhất định phải nhớ kỹ, trở về trước Tết Đoan Ngọ đấy!”

9.

Sau hai ngày đi đường thủy, cuối cùng cũng đến được nhà ngoại tổ phụ.

Ngoại tổ mẫu ôm ta không ngừng gọi “Tâm can bảo bối”.

“Thời điểm rời khỏi kinh thành con vẫn là một cái bánh bao nhỏ, chớp mắt một cái đã biến thành một đại cô nương rồi.”

Nhoáng cái đã mười ba năm, cách nhau cũng không tính là xa, lại ngay cả một lần gặp mặt cũng chưa từng.

“Nhìn cái bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn này, cùng với nương con khi còn trẻ giống nhau như đúc, lúc mới gặp, ta còn tưởng rằng Dung tỷ trở về đâu.”

Biết được mẫu thân ta không thể đến do thân thể không khỏe, trong mắt ngoại tổ mẫu liền hiện lên một tia thất vọng.

Không đành lòng bà đã tuổi cao còn thương tâm khổ sở, ta liền tìm vài câu chuyện cười kể bà nghe, làm bà vui vẻ.

Thời điểm nói đến chuyện chung thân của ta, ta đem chuyện Thẩm gia đến cửa cầu hôn giống như chuyện cười kể cho bà nghe, nào biết sắc mặt bà chợt thay đổi.

“Thẩm gia? Không nghĩ tới đã nhiều năm trôi qua như vậy, mẹ con vẫn như thế chấp mê không…” Có lẽ là trước mặt một vãn bối như ta, không tốt quở trách mẫu thân không phải, cho dù ta có truy hỏi, ngoại tổ mẫu cũng không chịu tiết lộ thêm nửa chữ.

Ngoại tổ mẫu không chịu nói, nhưng có một người nhất định sẽ nói, đó chính là đại cữu mẫu của ta.

Mỗi khi nghe ngoại tổ mẫu nhắc đến mẫu thân, đại cữu mẫu bên cạnh sẽ lộ ra vẻ khinh thường, thậm chí là chán ghét.

Trải qua mấy ngày ở chung, quan hệ giữa ta cùng đại cữu mẫu đã thân thiết hơn không ít.

Ngày đó, ta đến gặp đại cữu mẫu đi thẳng vào vấn đề, cầu bà cứu ta.

Ta đem chuyện mẫu thân ba lần bốn lượt gài bẫy, sự tình muốn gả ta vào Thẩm gia nói ra, sau khi nghe xong đại cữu mẫu trong lòng vô cùng phẫn nộ.

“Thật sự là điên rồ, lại có thể hãm hại chính nữ nhi của mình như vậy, nhưng đây thực sự là chuyện mà Chung Dung có thể làm ra.”

Đại cữu mẫu cười nhạt một chút, nói ra sự tình năm đó.

Khi đó, gia đình ngoại tổ phụ vẫn còn sống ở Kinh Thành.

Thẩm gia xuất hiện một vị tướng quân trẻ, tư thế hiên ngang uy phong lẫm liệt, làm cho vô số thiếu nữ trong kinh thành đơn phương hứa hẹn cùng ước định, trong đó có cả mẫu thân của ta.

“Lúc đó mẫu thân ngươi nghĩ trăm phương nghìn kế để tiếp cận hắn, nhưng thẩm Nhị Lang một lòng chỉ nghĩ kiến công lập nghiệp, không có hứng thú với nhi nữ tình trường, nên đã từ chối mẫu thân ngươi.”

“Về sau, thẩm Nhị Lang xuất chinh biên quan, bỏ mạng nơi chiến trường, không bao giờ quay trở lại. Mẫu thân ngươi đau lòng gần chết, lại muốn ôm bài vị gả đến Thẩm gia vì Thẩm Nhị Lang thủ tiết.”

Nói đến đây, trong mắt đại cữu mẫu không che giấu được khinh bỉ cùng căm hận.

“Nàng hoàn toàn không quan tâm đến mặt mũi của Chung gia, cũng không để ý đến tương lai con cháu cùng các vãn bối trong Chung gia, mặc áo cưới đỏ thẫm, ôm bài vị của Thẩm Nhị Lang liền muốn gả đến Thẩm gia.”

“Cũng may ngoại tổ phụ cùng cữu cữu ngươi kịp thời phát hiện, ngăn cản nàng, nhốt nàng ở sau hậu viện. Mãi đến khi nàng tròn mười tám tuổi, ngoại tổ phụ mới tìm cho mẫu thân ngươi một mối hôn sự tốt khác, cũng chính là phụ thân ngươi, đem nàng gả đi, nỗi lo lắng của cả gia tộc lúc này mới có thể đặt xuống.”

Vẻ mặt ta tràn đầy nghi hoặc: “Không phải là trước khi xuất chinh Nhị thúc Thẩm gia đã dứt khoát từ chối mẫu thân rồi sao, làm sao bà còn có thể tự cho là đúng ôm bài vị, thậm chí là gả đến Thẩm gia thủ tiết, chẳng lẽ người Thẩm gia không phản đối sao?”

Vẻ khinh thường trên mặt đại cữu mẫu càng sâu: “Thẩm gia kia cũng không phải người tốt đẹp gì, sau khi Thẩm Nhị Lang chết trận, nhà họ Thẩm đã thả ra tin đồn nói với những tiểu thư từng có ý với Thẩm Nhị Lang, vì chiến trường tàn khốc, sợ liên lụy đến người ta, nên mới bất đắc dĩ cự tuyệt.”

Quá vô sỉ, người cũng đã chết, còn muốn dựa vào danh tiếng của Thẩm Nhị thúc, cùng các gia đình hào môn thông gia, để củng cố địa vị của mình.

“Loại lời này sẽ có người tin là thật sao?” Lời vừa nói ra khỏi miệng ta liền hối hận.

Quả nhiên, đại cữu mẫu cười lạnh một tiếng: “Đúng thế, loại lời này chỉ có đồ đần mới tin nha? Nhưng hết lần này tới lần khác mẹ ngươi cái kẻ ngu này lại tin lời ma quỷ của nhà hắn, cho rằng Thẩm Nhị Lang có tình cảm đối với nàng, nàng không thể cô phụ phần tình nghĩa này, chỉ một lòng muốn gả đến Thẩm gia, vì thẩm Nhị Lang thủ tiết.”

“Có lẽ trong lòng nàng hận chúng ta đã ngăn cản nàng gả đến Thẩm gia, những năm này ngay cả một một phong thư cũng không gửi qua, càng đừng nói là gặp mặt một lần. Ngược lại là phụ thân ngươi có lòng, tới thăm mấy lần, con cháu trong nhà vào kinh đi thi cũng đều do phụ thân ngươi chiếu cố.”

Trong lúc nhất thời ta cũng không biết phải nói cái gì.

Đại cữu mẫu nhìn ta với ánh mắt đồng tình, vỗ nhẹ vào tay ta: “Con yên tâm, con cứ an tâm ở lại nơi này, hôn sự của con sẽ do ngoại tổ mẫu quyết định, ta xem Chung Dung có thể làm ra được chuyện gì!”

Ta cười khổ trong lòng, ta không thể ở lại, còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ ta về làm.

Đại cữu mẫu dẫn ta đến một cái viện tử.

“Đây là viện tử mà ngoại tổ mẫu cố ý để lại cho mẫu thân ngươi, đồ trang trí bên trong đều giống hệt như lúc mẫu thân ngươi chưa xuất giá ở kinh thành. Những đồ mẫu thân ngươi từng dùng qua ngoại tổ mẫu cũng không nỡ vứt bỏ, đều mang chúng tới đây.”

“Chỉ là uổng phí tấm lòng của ngoại tổ mẫu ngươi.” Đại cữu mẫu thở dài.

Ta bước vào phòng, bên trong sạch sẽ sáng sủa, hẳn là có người đến dọn dẹp thường xuyên.

Trang trí trong phòng rất tinh tế trang nhã, rất nhiều đồ đạc đều biểu lộ ra tâm tư thiếu nữ.

Ta nhìn quanh, phát hiện rất nhiều đồ đạc, cùng cách trang trí nội thất bên trong giống y hệt phòng của ta.

Cây thu hải đường màu ngọc lục bảo đã lỗi thời, nhưng mẫu thân lại nhất quyết bắt ta phải đặt nó trên bàn trang điểm.

Còn bàn trang điểm, ta chỉ thích gỗ tử đàn, mẫu thân lại muốn ta dùng thân cây hoa lê.

Ngay cả hoa văn trên bức rèm dùng cho giường ngủ cũng giống hệt nhau.

Ta bước tới, di chuyển đến đầu giường, đưa tay kéo một cái, quả nhiên cũng có một ngăn bí mật.

Bên trong có không ít trang sức cùng tranh vẽ, ta mở ra một bức tranh bọc lụa đỏ.

Trên bức họa vẽ một nam tử trẻ tuổi khí thế hiên ngang, thân mặc khôi giáp, trong tay cầm trường thương ngồi trên tuấn mã, trông rất hăng hái.

Chỉ là dung mạo của nam tử kia lại cùng Thẩm Thanh có tám phần tương tự.

Thì ra là thế, thì ra là thế.

Chẳng trách thời điểm ta cùng Thẩm Thanh thành thân, trong mắt mẫu thân chứa hơi nước, giống như nhìn xuyên qua chúng ta thấy được người khác.

Chẳng trách ta giúp Thẩm Thanh nạp thiếp, bà sẽ tức giận như vậy, muốn ta cùng Thẩm thanh một đời một thế một đôi người.

Ta cuối cùng nhớ ra được lời bà nói lúc đó.

Bà nói: “Uổng phí ta thay ngươi trừ bỏ chướng ngại!”

10.

Trước tết Đoan Ngọ, ta vội vã trở về kinh thành.

Mẫu thân thấy ta trở về, liền thở phào nhẹ nhõm, cùng phụ thân thương lượng muốn đến đâu tắm.

“Nếu không chúng ta cùng đến ao tắm nằm trên sườn núi, phong cảnh nơi đó rất tao nhã.” Phụ thân đề nghị.

Mẫu thân lắc đầu: “Bên kia quá xa, chẳng qua cũng chỉ là hình thức, đi gần một chút là được rồi. Ta thấy viện tử bên Đổng gia cũng rất thuận tiện, cách đây gần.”

Phụ thân tỏ vẻ khó xử: “Viện tử bên Đổng gia kia sao có thể so với bãi tắm trên sườn núi được? Người đi vào đều không yêu cầu quan chức, nhân viên lại phức tạp, sợ là sẽ ủy khuất nàng cùng An An.”

Mẫu thân lại khăng khăng muốn đi nơi đó, ta cũng nói: “Cứ nghe theo lời mẫu thân nói đi, dù sao tới nửa đêm cũng được, ai sẽ thực sự đi tắm thuốc chứ.”

Phụ thân có chút không vui: “Ta thật sự muốn tắm, bãi tắm Hoàng gia mỗi năm chỉ diễn ra một lần, hai mẹ con nhà ngươi đúng thật là không biết hưởng thụ!”

Đến hôm đó, ta cùng nương theo cha đến sớm, nương đề nghị cha đi ngâm tắm trước, còn bà dẫn ta đi nhìn xung quanh một chút.

Bãi tắm của viện tử Đồng gia tuy hơi đơn sơ, nhưng diện tích khá rộng rãi, có hơn bốn mươi ao tắm lớn nhỏ.

Rất nhiều quan viên cùng gia quyến đi lấy nước suối nóng, đi chung quanh một chút, rửa tay rửa mặt bằng nước suối nóng pha thảo dược, đây được coi là tắm thuốc, loại trừ uế khí.

“An An, phía trước hình như khá vắng, chúng ta đi tới nhúng khăn tay lau mặt đi.” Mẫu thân dẫn ta vào sâu trong bãi tắm, chỉ vào ao tắm bị cây cối che khuất nói.

“Ở đó thực sự yên tĩnh.”

Ta gật đầu định đi tới, lại nghe mẫu thân chợt kêu lên một tiếng: “Ôi, hầu bao của nương đâu mất rồi, chắc là đánh rơi trên đường, An An, con qua trước đi, nương đi tìm một chút rồi quay lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.