Ta là phu nhân hiền lương thục đức nhất kinh thành, mới qua cửa ngày thứ hai, nạp liền chop hu quân bốn thiếp thất.
Một năm qua đi, bốn cái bụng vẫn phẳng lì, yên tĩnh như gà. Ta bỗng nhiên ý thức được: Phu quân của ta, giống như...... Không được......
"Phu quân của ta, giống như...... Không thể......"
Vào lúc giữa trưa, bệnh nhân ở Hồi Xuân Đường đã lui hết rồi.
Ta nhìn về phía Âu Dương đại phu, nhích mông lại gần, xấu hổ nói, "Ngươi nói xem, nếu như có biện pháp nào tốt thì......"
Âu Dương đại phu liếc mắt qua lại, mặt không thay đổi lại gần, xốc áo choàng bên ngoài lên, "Tráng dương tán, năm đồng một gói, hàng thật giá thật già trẻ uống vào cái khác liền."
Ta nghiêm mặt, nhìn qua sau lưng của hắn có bức họa viết rõ ràng "Một lần chuẩn bệnh, trị giá ngàn vàng" nói, "Làm người có lương tâm chút đi."
Ta bỏ ra một ngàn lượng bạc, không phải đến mua thuốc giả.
Âu Dương đại phu vuốt râu, "Dùng xong rồi hãy nói."
Ta sờ sờ cọng tóc mai, một mặt khó xử, dù sao, dựa vào tình hình của phu quân ta hiện tại, khả năng có lẽ phải hợp tác với hắn lâu dài.
Âu Dương đại phu tiên phong đạo cốt, mười phần khinh bỉ nhìn ta, "Phu nhân quần áo hoa lệ, không giống người thiếu chút bạc này."
Ta đương nhiên là không thiếu bạc, mỗi tháng còn có bổng lộc nữa.
Bình luận truyện