Phu Quân Ta...Không Được!!! - Tiểu Thất Tể Tử

Chương 5



Cuối cùng, là Trần Ngọc phải nhượng bộ.

Trên đường đi, Trần Ngọc nhắm mắt tựa lưng vào thành xe, không nói một lời, quanh thân khí áp trầm thấp, tựa hồ ta chỉ cần nói thêm nmột câu nữa thôi, hắn sẽ mang ta ném ra khỏi xen gay lập tức. Cũng phải, phu nhân phản nghịch cãi lời hắn, khăng khăng bắt ái thiếp sắp lâm bồn của hắn vào cung, sao có thể không tức giận.

Trong cung rực rỡ hẳn lên, đèn đuốc sáng trưng. Cung yến bình thường long trọng nay lại càng long trọng hơn, ta ngồi bên cạnh Trần Ngọc, Bạch Liên ngồi ở phía sau.

Còn chưa bắt đầu, ta liền bén nhạy phát giác được một ánh mắt sắc bén rơi vào trên người mình, theo bản năng nhìn lại, bị dọa đến mức long tơ trên người dựng đứng cả lên, công chúa Phật Âm, con ruột Thái hậu con, tiếng tăm lừng lẫy đương triều.

Nghe nói, nam nhân tại phủ thượng của nàng có thể xếp mấy vòng tròn quanh kinh thành.

Sẽ không phải vừa lòng Trần Ngọc rồi đấy chứ?

Cũng khó nói.

Phật Âm này, tâm tư đố kị nặng. Nam nhân nàng coi trọng, không được cưới vợ, không được nạp thiếp, nếu mà trái ý nàng, nhất định sẽ vào một ngày đẹp trời nào đó bỏ mình ch bất đắc kỳ tử.

Ta càng nghĩ càng sợ hãi đến mức rụt rè trốn ở sau lưng Trần Ngọc, nghĩ thầm, thật sự là lũ lụt vọt lên miếu “Long Vương, người trong nhà đánh người trong nhà” *. Công chúa, đợi ta lui thân thành công, nhất định mang hắn tắm rửa sạch sẽ, trói lại trên giường của Ngài.

(Lũ lụt trôi long vương miếu: là một câu nói bỏ lửng, trích từ câu: “Đại thủy trùng liễu Long Vương miếu, tự gia nhân đả tự gia nhân”: tạm dịch: lũ lụt lên trôi miếu Long Vương, người nhà mình đánh người nhà mình. So sánh cho tình cảnh người cùng một nhà, không quen biết nhau mà xảy ra hiểu lầm.)

Nhớ tới “linh vật” Bạch Liên, ta giật mình, có hài tử, sợ là chạy không khỏi bàn tay độc ác của Phật Âm, ta cuống quít đi tìm, vừa quay đầu lại, một nữ nhân chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn như vậy chẳng nhẽ….

Nhưng mà Bạch Liên đang làm gì vậy?

Nàng ngồi đó với ánh mắt mê hoặc, tay chống đầu lắng nghe Tô đại nhân khóc lóc kể lể thê tử bạo ngược thành tính, thảm thiết tán thưởng, "Tô đại nhân tốt như vậy, nàng làm sao không hiểu không trân quý Ngài...... Đổi lại là ta, chắc chắn sẽ không làm như vậy."

Ta một mặt phức tạp, quay đầu nhìn đỉnh đầu Trần Ngọc. Hắn phát giác được ánh mắt của ta, nhíu mày, "Thế nào?"



Ta nói, "Kể ra cái sừng ấy có bằng ngọc đi chăng nữa thì cũng không tính là may mắn đâu."

Hiển nhiên tâm tư của Phật Âm cũng không đặt trên thân Bạch Liên, nàng chỉ liếc ta một cái rồi nhanh chóng quay sang nói chuyện cười đùa với người khác.

Ta nghĩ bản thân cũng không thể đến cung yến ăn chực được, nên biểu diễn một chút tài nghệ.

Nhìn nhóm tiểu thư nhà thế gia ganh đua sắc đẹp, trăm hoa đua nở, ta uống đến say, ghé vào bên tai Trần Ngọc, say khướt nói: "Tướng gia nha, nhìn cái giang sơn này ta vì ngươi mà giành lấy ——"

Trần Ngọc một tay bịt miệng ta, kéo qua đi, nhấn như thể nhấn một con vịt vào n.g.ự.c mình, dùng thanh âm yếu ớt không thể nghe rõ cảnh cáo ta, "Ta không muốn nạp thiếp, nàng yên tĩnh một chút."

Trên người hắn mang theo một mùi hương thông nhàn nhạt, trầm tĩnh nhạt nhẽo, khó mà tin được một người như vậy mà ngủ cùng với tận một lúc năm nữ nhân.

Cảm giác nguy hiểm như gai nhọn đ.â.m sau lưng lại ập tới, ta run lập cập, tỉnh ngay lập tức, liền nghe đằng trước có một giọng nữ lạnh lùng cao ngạo vang lên, "Nghe qua tể phụ phu nhân đa tài đa nghệ, thi từ ca phú bản công chúa nhìn phát chán, không bằng ngươi đến biểu diễn thử xem. Nếu không thì ta sẽ phạt ngươi." Ta đang say mà cũng bị làm cho tỉnh lại, đa tài đa nghệ? Ta làm sao không biết mình “ đa tài đa nghệ “ vậy nhỉ?

Ta nhìn Thái hậu cầu cứu, Thái hậu lấy một khối bánh ngọt vị lê nhét vào miệng.

Chỉ có Trần Ngọc, không mặn không nhạt nói, "Không cho phép nàng đánh đàn."

Thì ra, Trần Ngọc cũng không phải là vô duyên vô cớ muốn dạy ta đàn, hắn sớm đoán được hôm nay có này một kiếp nạn, đáng tiếc, ta lại không có thiên phú.

"Ta thay nàng làm một bài thơ, nàng ngâm thơ đi." Trần Ngọc chấp nhận số phận nói, "Dù sao méo mó có hơn không."

Tài năng văn chương của hắn, đương nhiên là rất tốt. Nhưng mà những người khác ngồi ở đây đều không ngốc, sao có thể không biết tác phẩm xuất sắc ta đọc lên, là Trần Ngọc viết. Không chọc Phật Âm công chúa thì cũng khiến những người khác trong cung thừa dịp chọc gậy bánh xe......

Không bằng, hay là nhảy một điệu đi......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.