Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 56: Phải thay đổi



Sau khi Nam Cẩn sinh non, tự nhiên phải bồi bổ thân thể, không thể buồn bực nhức đầu, chuyện trong cung giao cho Hiền phi và Loan quý phi cùng xử lý, thừa dịp triều kiến, rất nhiều mệnh phụ thế gia sôi nổi lấy lòng Hiền phi.
Hiền phi muốn rèn sắt khi còn nóng, hiện giờ tứ hoàng tử đã không phải đích hoàng tử, lớn nhỏ có thứ tự, vị trí thái tử chắc chắn của hoàng nhi nàng, nhưng dạo này tâm trạng bệ hạ không tốt, cũng không phải thời cơ tốt nhắc chuyện lập trữ, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, hai mẫu tử thường bàn luận đối sách, đại hoàng tử ra vào cung càng thêm thường xuyên, có mấy lần thậm chí đụng phải Loan quý phi và Hiền phi đang xử lý công việc.
Sớm có người lưu tâm báo chuyện này cho Nam Cẩn, Nam Cẩn tâm niệm vừa động, đứng dậy xuống giường, bảo cung nhân hầu hạ rửa mặt chải đầu, mặc vào chính phục hoàng quý phi, họa tiết chim phượng đỏ rực bay lượn trên nền vải gấm đỏ rực xinh đẹp quý giá uốn lượn trên mặt đất, vạt váy dùng chỉ vàng thêu viền, như một cánh hoa buông thõng sau lưng.
Trên tay nàng đeo hộ giáp màu vàng nạm đá quý, nhìn bản thân trong gương, sắc mặt hơi tái nhợt, nhìn phấn má trước gương, tự mình trăng điểm.
Không bao lâu, nữ tử trong gương như biến thành một người khác, cái trán trơn bóng mi liễu cong cong, mắt sáng môi đỏ, xinh đẹp bức người, lại cài một cây trâm phượng tám đuôi, trong miệng chim phượng ngậm đá quý đỏ rực.
Vịn tay cung nữ, lạnh mặt, đứng dậy tiến về lãnh cung.
Mạnh hoàng hậu không lâu trước đây mới nghe được tình cảnh Mạnh gia, không biết trong lòng nên hận ai, nàng thấp thỏm lo âu, nếu lời đồn đại là thật, nàng là nữ tử do thúc tẩu tư thông sinh ra sao có thể mẫu nghi thiên hạ, lần này bị phế chỉ sợ khó có thể phục hồi.
Nàng nhìn căn phòng mới ở một thời gian trước đó không lâu, rách nát như cũ, tiếng chuột chít chít trong xó xỉnh cũng có thể nghe được, không khỏi khóc to tiếng được tiếng mất.
Nam Cẩn kéo thân thể suy yếu, vịn tay cung nữ, đẩy cửa gỗ, mắt lạnh nhìn nàng.
"Hoàng hậu, ngươi cũng có ngày hôm nay, bản cung hỏi ngươi, vì sao hại con ta."
Mạnh hoàng hậu thấy là Nam Cẩn, lập tức ngừng khóc, như vớ được cọng rơm cứu mạng, "Hoàng quý phi, ngươi tới đón ta ra ngoài đúng không, chuyện trên cung yến không phải bản cung làm, thật sự không phải bản cung."
Không phải nàng, vậy sẽ là ai, trong mắt Nam Cẩn hiện lên hận ý.
Vốn dĩ sinh non là nàng cố ý, nàng muốn dùng đứa bé trong bụng kéo hoàng hậu xuống đài, bởi vì thái y bắt mạch nhận chỗ tốt của nàng, lặng lẽ nói cho nàng, trong bụng là nữ nhi.
Nữ nhi ở xã hội nam quyền là cao nhất không có tác dụng lớn, nàng muốn chính là hoàng tử, hoàng tử có thể làm nàng bước lên địa vị cao, nếu là nữ nhi, vậy chớ trách nàng nhẫn tâm.
Nhưng ai biết sinh ra lại là nam thai.
Là ai hại nàng, trăm phương ngàn kế thông đồng thái y.
Còn có bài thơ kia, sao nàng có thể để bài thơ thương cảm xuất hiện trên cung yến, nhất định là người khác động tay động chân, sẽ là ai chứ?
Mạnh hoàng hậu thấy nàng như suy tư gì đó, "Hoàng quý phi, thật sự không phải bản cung, ngươi cầu xin với bệ hạ giúp ta, lần trước ngươi đã nói với bản cung, chúng ta vốn chính là một phe, ngày sau không thể thiếu chỗ tốt của ngươi."
Nam Cẩn lạnh lùng nhìn nàng, "Bản cung? Mạnh thị, một phế hậu còn dám tự xưng bản cung, Mạnh gia các ngươi hiện giờ tự thân khó bảo toàn, nào còn ai nhớ hoàng hậu như ngươi, lại nói ngươi cầu xin bản cung cũng vô dụng, hiện giờ ta không có quyền lực, ngươi có biết, bản cung sinh non cần bồi bổ cơ thể, hiện tại cùng giải quyết hậu cung chính là Loan quý phi và Hiền phi."
"Vậy nhất định là tiện phụ Hiền phi giở trò, hoàng quý phi, ngươi cầu xin bệ hạ thả ta ra ngoài, chúng ta cùng nhau đối phó nàng ta."
Mạnh miệng thật, Mạnh thị nhiều năm cũng không đấu lại Hiền phi, có thể thấy được là người vô năng, "Hiện giờ bản cung ốc còn không mang nổi mình ốc, trong cung Loan quý phi có thêm một vị mỹ nhân, quyến rũ hồn vía bệ hạ, bản cung có muốn cầu xin giúp ngươi trước mặt bệ hạ cũng vô ích."
Mạnh thị tức giận nghiến răng nghiến lợi, trong mắt oán độc, Nam Cẩn không để ý tới nàng, trực tiếp rời lãnh cung, trở lại Khang Nhạc cung, gọi một cung nhân, thì thầm một hồi.
Chờ cung nhân rời đi, môi nàng nở nụ cười lạnh lùng, lành lạnh mà nhìn cửa.
Vĩnh Thái đế cái tuổi này dễ bực bội nhất, may mắn Loan quý phi đưa một cung nữ bên cạnh lên long sàng, nàng và Nam Cẩn thanh cao khác nhau, kiều mị tận xương, đặc biệt là trên giường, mềm mại như không xương, tùy ý lăn lộn.
Từ khi có mỹ nhân này, Vĩnh Thái đế ban đêm nghỉ ở chỗ Loan quý phi.
Trong hậu cung vô tình nhất, hoặc là gió đông áp gió tây, hoặc là gió tây áp gió đông, ai được sủng ái, các cung nhân liền tôn người đó.
Hoàng hậu bị phế, hậu cung vô chủ, Loan quý phi và Hiền phi tuy rằng cùng quản lý hậu cung, ngoài mặt thân thiết, nhưng ngầm lại phân cao thấp, ai không muốn bước lên hậu vị, mẫu nghi thiên hạ.
Hiền phi có đại hoàng tử, Loan quý phi có tiểu hoàng tử, nhưng tiểu hoàng tử còn nhỏ, sao có thể so với đại hoàng tử trưởng thành.
Trong triều đã gần như hiện ra xu thế nghiêng về một bên, trong lúc nhất thời, đại hoàng tử thành người được chọn cho vị trí thái tử chạm tay là bỏng, chờ năm sau khôi phục lâm triều, trước mặt Vĩnh Thái đế chính là một đống tấu sớ xin lập đại hoàng tử làm thái tử.
Vĩnh Thái đế giận dữ, hắn sầm mặt, mình còn đang khỏe mạnh, mấy thần tử này cả ngày nghĩ lập thái tử, đến tột cùng là có ý gì, đến tuổi này dễ bực bội, những người này còn tới ngột ngạt.
Loan quý phi xem mặt đoán ý, đưa cho cung nhân một ánh mắt, không bao lâu, cung nhân ôm tiểu hoàng tử tới, tiểu hoàng tử có thể bập bẹ nói mấy chữ đơn giản, bị người chọc cười thì vui vẻ cười khanh khách không ngừng.
Vĩnh Thái đế thấy tiểu nhi tử mềm mại, tâm trạng tốt hơn, cuối cùng nở nụ cười, "Hiển Nhi, gọi phụ hoàng nào."
Tiểu hoàng tử học vẹt theo, "Không... Vương." (fǔ: phụ, bú: không)
Loan Quý Phi nhân cơ hội ngồi bên cạnh Vĩnh Thái đế, "Bệ hạ, hôm qua Hiển Nhi còn gọi thành tiếng, hai chữ phụ hoàng thần thiếp nghe rất rõ."
Mỹ nhân mới phong cũng mỉm cười phụ hoạ, giọng nói ngọt ngào mềm mại, "Quý phi tỷ tỷ không nói dối, hôm qua thần thiếp cũng nghe thấy, bệ hạ, tiểu hoàng tử ngày ngày nhớ ngài ạ."
Vĩnh Thái đế cực kỳ vui vẻ.
Ngày kế lâm triều, Khương thủ phụ dâng sớ nói trong khoa cử năm ngoái, đại hoàng tử chèn ép cử tử không muốn gia nhập môn hạ, liên hợp với Hàn thủ phụ, làm rối kỉ cương khoa cử, nhận tiền hối lộ.
Từng vụ từng việc, nói có sách mách có chứng, không cho phép đại hoàng tử cãi lại.
Đại hoàng tử kêu oan uổng, nói có người hãm hại hắn, những việc này đều là một mình Hàn thủ phụ làm, có điều đại hoàng tử phi họ Hàn, người khác đổ tội danh này lên đầu hắn.
Vĩnh Thái đế tức giận ném sổ con lên đầu hắn, Hàn thủ phụ mới cáo lão, đại hoàng tử đã có thể qua cầu rút ván, đẩy hết tội danh lên đầu ông ta, làm lòng người lạnh ngắt, có thể thấy được chút ít.
Thiên tử giận dữ, chúng thần im như ve sầu mùa đông, đại hoàng tử bị đập sưng đầu, không dám thở mạnh, trong lòng tứ hoàng tử rất thoải mái.
Sau khi hạ triều, Vĩnh Thái đế lạnh mặt đi về phía cung Loan quý phi, bởi vì quá mức tức giận, hắn ra lệnh cưỡng chế thái giám đi theo xa xa, còn chưa đi đến cung Loan quý phi, liền nghe được có hai cung nữ ôm tiểu hoàng tử chơi đùa bên ngoài.
Tiểu hoàng tử chơi mệt mỏi, đã ngủ rồi, hai cung nữ đang muốn ôm hắn về điện.
Một vị trong đó nói, "Tiểu hoàng tử thật xinh đẹp, cái mũi đôi mắt thật giống đại hoàng tử."
"Huynh đệ tương tự, hết sức bình thường."
"Cũng phải, hôm qua đại hoàng tử thấy tiểu hoàng tử còn trêu đùa, tiểu hoàng tử ngày thường cũng không thích người khác ôm, lại cực thích đại hoàng tử, dù sao thì huyết mạch tương liên, xương cốt đều thân."
Mặt Vĩnh Thái đế nháy mắt âm trầm, đại hoàng nhi giống Hiền phi, tiểu hoàng tử lại giống đại hoàng tử, huynh đệ khác mẹ giống nhau, sao có thể nói nghe được.
Hắn sầm mặt, nhìn hai cung nhân ôm tiểu hoàng tử đi, nhấc chân bước vào cửa thì thấy Loan quý phi lười biếng dựa giường, mắt không mở, liền nói, "Sao lúc này ngươi lại tới đây."
"Ngươi đang đợi ai."
Loan quý phi giật mình, vội vàng nghênh giá, "Bệ hạ thứ tội, thần thiếp đã hẹn Hiền phi lát nữa nghị sự, tưởng Hiền phi tiến vào, không ngờ lại là bệ hạ."
Nàng nghe ra tâm trạng bệ hạ hôm nay rất khó chịu, có chút hối hận mình sơ ý, đang nghĩ phải giảm bớt như thế nào thì nghe thấy giọng nói lạnh băng không chút tình cảm của Vĩnh Thái đế, "Ngươi và Hiền phi rất thân thiết sao?"
"Đều là tỷ muội trong cung, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, tự nhiên có chút giao tình."
"Vậy cùng đại hoàng tử thì sao? Trẫm nghe nói dạo này đại hoàng tử rất thường xuyên vào cung."
Đại hoàng tử?
Loan quý phi không biết câu hỏi của hắn có ý gì, nàng và đại hoàng tử ít tiếp xúc, nào nói có giao tình gì, trong khoảng thời gian gần đây bởi vì thường tới cung Hiền phi, ngược lại có gặp vài lần.
"Bệ hạ, thần thiếp và đại hoàng tử rất ít gặp mặt, lại nói, ta là thứ mẫu phi của hắn, hắn là nhi tử của bệ hạ, tự nhiên là hòa hợp, ngược lại Mạnh gia, thiếp thân nghe được một ít lời đồn, không biết có nên nói hay không."
"Nói."
"Bệ hạ, mấy ngày trước đây, có người nghe được thái gia thứ phòng Mạnh gia ở bên ngoài thổi phồng, nói Mạnh gia trên dưới đều là huyết mạch của hắn, thậm chí thế tử phủ Đức Dũng hầu cũng là nhi tử của hắn."
Lại có việc này.
Vĩnh Thái đế lạnh mặt, nhìn nàng một cái, phất tay áo bỏ đi.
Trở lại cung điện, nhìn tấu sớ xin lập thái tử trên bàn, hắn tức giận hất hết sổ son xuống đất.
Nhìn sổ con rơi đầy đất, trợn mắt nghiến răng, trong tầm mắt, một bàn tay ngọc ngà nhặt sổ con lên, hắn giương mắt nhìn, là tam hoàng nhi.
"Hoa Nhi, sao con lại tới đây?"
Lăng Trọng Hoa tùy ý lật sổ con, xong lại vứt xuống đất, liếc nhìn Vĩnh Thái đế, Vĩnh Thái đế cảm thấy rùng mình, khắp người phát lạnh, tất cả hỏa khí đều tan thành mây khói.
"Thiên gia không tình thân, nhân từ nương tay là tối kỵ nhất."
Vĩnh Thái đế kinh ngạc kêu lên, "Hoa Nhi..."
Sổ con bị ném trước mặt hắn, Vĩnh Thái đế không thể tin tưởng mà nhìn tam hoàng nhi của mình, trên gương mặt tuấn lãng như chạm ngọc hàn ý nặng nề, đôi môi như hoa gằn từng chữ một, lạnh băng vô tình.
"Ngươi nên thoái vị."
Màn đêm buông xuống, Vĩnh Thái đế đột nhiên té xỉu, đại hoàng tử tứ hoàng tử tranh giành hầu bệnh, lại không gần được người, thị vệ canh giữ ở ngoài điện đổi toàn bộ, rõ ràng không phải người lúc trước.
Đại hoàng tử vừa kinh ngạc vừa giận, tưởng việc làm của tứ hoàng tử, hắn giận dữ, "Tứ hoàng đệ, ngươi muốn gì, không thể ngờ được, đường đường hoàng hậu lại là nữ nhi do tư thông sinh ra, may mắn phụ hoàng anh minh, biếm nàng vào lãnh cung, nếu không phải lấp kín miệng lưỡi thế gian như thế nào."
Tứ hoàng tử cũng nghe được lời đồn, giận đáp, "Đại hoàng huynh, không có bằng chứng, chớ có hủy trong sạch người khác, ngươi thân là hoàng tử, kỵ nhất họa từ miệng mà ra, trước mắt phụ hoàng bị bệnh, đại hoàng huynh còn ở nơi này cãi nhau, không khỏi quá không để phụ hoàng vào mắt."
"Ta chính là lo lắng cho phụ hoàng, phụ hoàng đột nhiên bị bệnh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong lòng ngươi biết rõ, tứ hoàng đệ, mũi tên rời cung không quay đầu lại, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ rồi hẵng làm."
Tứ hoàng tử sầm mặt, hắn dạo này bị chuyện trong phủ làm cho phiền lòng muộn ý, đâu có tâm tư gì khác, đại hoàng tử cắn ngược lại một cái, thật sự là đáng giận.
Bên trong Vĩnh Thái đế nghe hai huynh đệ nói, càng thêm tức giận thở không nổi, hai kẻ ngu xuẩn, rảnh rỗi ở đó cãi cọ, không ai quan tâm sức khỏe của hắn, hắn tự hỏi mình đối xử với mấy nhi tử đều không tồi, sao lại nuôi ra thứ như vậy.
Nghĩ đêm qua, tam hoàng nhi bức hắn thoái vị, khóe mắt càng thêm muốn nứt ra.
Mấy nhi tử này nuôi lớn thế nào vậy.
Trước mắt hắn nằm trên giường, tức giận đầu váng mắt hoa, cả người mệt mỏi, Hoa công công từ nhỏ hầu hạ bên cạnh cáo lão, Cổ công công thăng lên là con nuôi của Hoa công công, hắn đứng bên giường, cúi đầu, vô cùng cung kính.
Vĩnh Thái đế nhìn thấy nổi giận, quát, "Trẫm khát, nô tài chết bầm nhà ngươi còn không mau đi rót nước."
Cổ công công cúi người, khom lưng đi rót nước.
Vĩnh Thái đế thở hổn hển, oán hận trừng Cổ công công đang rót nước.
Cổ công công tựa như không nhìn thấy, hầu hạ hắn như bình thường, hắn vung tay lên, nước trà đổ lên giường, thái giám lập tức quỳ xuống, chậm rì rì nói, "Thái thượng hoàng bớt giận, nô tài đáng chết."
Thái thượng hoàng?
Từ xưa đến nay, nào có thái thượng hoàng trẻ như thế.
Vĩnh Thái đế nghe ba chữ này thiếu chút nữa hôn mê, hắn còn chưa đến bốn mươi, đang lúc tráng niên, vì sao phải thoái vị, vì sao phải làm thái thượng hoàng.
Đúng vậy, vì sao?
Hắn đột nhiên nản lòng, không vì sao cả, chỉ bằng Ảnh Long Vệ và Ám Long Vệ trong tay Hoa Nhi, dáng người nhanh như tia chớp, xuất quỷ nhập thần như chui ra từ dưới đất, tránh né Ngự Lâm Quân và Hộ Long Vệ trong tối, xuất hiện trong Long Cực điện của hắn, mỗi người mặt lạnh tay sắt, nhanh nhẹn uy vũ.
Hắn chưa bao giờ gặp binh vệ như vậy.
Tiên đế năm đó cũng không giao cho hắn, hắn thậm chí không biết còn có hai đội nhân mã như vậy, ai ngờ, hai thế lực này lại ở trong tay Hoa Nhi.
So với Hoa Nhi, bên cạnh hắn chỉ có Ngự Lâm Quân và Hộ Long Vệ, không bằng nổi Ảnh Long Vệ và Ám Long Vệ sức mạnh dọa người, xuất quỷ nhập thần.
Hắn không nghĩ ra, hắn là nhi tử duy nhất của phụ hoàng, vì sao mấy thứ này sẽ lướt qua mình rơi vào tay Hoa Nhi.
Hoa Nhi lấy ra thánh chỉ bí mật của tiên đế, nói hắn tư chất bình thường, không phải người được chọn làm đế vương, nhưng tiên đế chỉ có một con, không còn cách này, gửi kỳ vọng vào hoàng tôn, chọn ra một người tài năng trong hoàng tôn, hai đội long vệ giao phó cho người tâm phúc chưởng quản, lại nhìn biểu hiện của các hoàng tôn để chọn người có năng lực.
Vì thế, liền rơi vào tay Hoa Nhi.
Hắn xem thánh chỉ bí mật, xác thật là bút tích của phụ hoàng, trong chỉ phụ hoàng còn nói rõ, nếu hoàng tôn có người có tài đế vương, kêu hắn thoái vị nhường hiền.
Phụ hoàng, trước nay chưa từng xem trọng hắn.
Chẳng trách, phụ hoàng từ trước chưa từng khen hắn.
Vĩnh Thái Đế nhìn nóc nhà, hai mắt ngây ngốc, nghĩ đến khi còn nhỏ, hắn cực kỳ khát vọng phụ hoàng có thể nhìn hắn thêm một cái, nhưng phụ hoàng để lại cho hắn vĩnh viễn đều là bóng dáng lạnh như băng.
Hoa Nhi, bất luận tính cách hay là cách xử sự rất giống hoàng tổ phụ của hắn.
Chẳng trách người thủ lệnh giao Ảnh Long Vệ và Ám Long Vệ cho hắn.
Đại thần trong triều đứng ở ngoài điện, nghị luận sôi nổi, hôm nay bệ hạ không lâm triều, trong cung nói là bệ hạ không khỏe, hôm qua thấy còn khỏe mạnh, sao lại đột nhiên bị bệnh.
Bị bệnh này rốt cuộc là tình huống như thế nào, trong cung lại không truyền ra một chút tin tức, đại hoàng tử và tứ hoàng tử đều vào cung nhưng không nghe được chút tiếng gió.
Khương thủ phụ đứng ở thủ vị, sừng sững bất động, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, không để ý đến người thăm hỏi, mắt lạnh nhìn thế gia hơi hoảng loạn và quan văn hốt hoảng, khẽ híp mắt, xuyên qua cửa điện rộng mở, nhìn long ỷ trong điện không có một bóng người, kim long trên long ỷ giương nanh múa vuốt, lăng không bay lên, đầu rồng trên tay vịn ngẩng đầu phun châu, nhìn xuống chúng sinh.
Tiềm long rời biển, trời này phải thay đổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.