Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 62: Nữ nhi tốt



Một trang viên ở bên ngoài kinh thành, tường bao không cao, đại môn đơn giản, bên trong cánh cửa là mấy gian phòng tinh xảo, trong viện có hai cây ngô đồng một người ôm không hết.
Phía sau phòng ốc là một cánh rừng trúc, tuy không xanh tươi như mùa hè nhưng cũng xanh lục đẹp mắt.
Dưới rừng trúc, một ông lão dáng người tầm trung cầm một cái cuốc, đang tìm kiếm trong rừng, trong miệng cứ lẩm bẩm, "Sùng Khởi thay đổi rồi, có tình lang quên bạn tốt, trời lạnh thế này mà bắt ta ra đây đào măng một mình, bọn họ thì thân mật trốn trong phòng, kết bạn không cẩn thận, kết bạn không cẩn thận!"
Ông lão này chính là Y Thánh, Huống Khởi Sơn.
Không bao lâu, giỏ tre bên cạnh đựng đầy măng non dính đầy bùn đất, ông dùng cái cuốc nhấc cái giỏ, lắc lư trở lại tiền viện, bên ngoài tiền viện, một chiếc xe ngựa không bắt mắt lặng yên không một tiếng động dừng lại.
Trên xe ngựa đi xuống, chính là Lăng Trọng Hoa và Nam San.
Hai người đẩy cửa viện, nhìn thấy Huống Khởi Sơn đang xách cái giỏ, đại hổ lập tức xông tới, mở rộng chân mà chạy, dọa Huống Khởi Sơn giật mình.
Ông nhận ra Nam San, trong lòng biết có thể ở bên cạnh đương kim hoàng hậu nương nương tất nhiên là bệ hạ, buông cái giỏ, định bái kiến, Lăng Trọng Hoa giơ tay ngăn cản, "Ra ngoài, không muốn bị lộ, Huống thần y không cần đa lễ."
Nam San cũng cười, "Ta với bệ hạ tới thăm tổ phụ tổ mẫu, vẫn chưa nói với những người khác, hết thảy giản lược."
Hai phu thê mỗi người nói một câu, Huống Khởi Sơn lại rất kinh ngạc, đầu tiên, vị bệ hạ mới đăng cơ, lúc trước là tam hoàng tử, ông nhớ là chưa từng qua lại, hai người chưa từng gặp mặt, nhưng tân đế lại khẳng định gọi ông, nghĩ lại, có lẽ là hoàng hậu nương nương nói qua, mặt khác, hoàng hậu nương nương nói thẳng tới gặp tổ phụ tổ mẫu, bệ hạ không hề kinh ngạc, như vậy nói cách khác, tân đế biết thân phận Sùng Khởi, cũng biết quan hệ của bà ấy và Mạnh Tiến Quang.
Hoàng hậu nương nương lại nói hết cho bệ hạ, mà bệ hạ cũng không trách tội, sao không làm người ta kinh ngạc.
Hai người trong phòng nghe thấy động tĩnh, ra cửa nhìn xem, đại kinh thất sắc.
Nam Sùng Khởi mặc nho bào tay áo rộng, tuy vẫn là nam trang, nhưng cử chỉ thần thái thả lỏng hơn lúc ở Hầu phủ không ít, tóc đen tùy ý buộc sau đầu, đã hiện nữ sắc, Mạnh Tiến Quang cũng chỉ mặc thường phục sẫm màu, dáng vẻ nhàn nhã.
Nhìn thấy hai phu thê tân đế trong viện, trong mắt kinh nghi, hai người hành đại lễ với Nam San và Lăng Trọng Hoa, trong miệng nói vi thần tham kiếm bệ hạ vạn tuế, nương nương thiên tuế.
Lăng Trọng Hoa không nói lời nào, lập tức đi vào trong phòng, Nam San theo sau, lúc ngang qua tổ phụ tổ mẫu, nhỏ giọng nói, "Tổ phụ tổ mẫu, đứng dậy đi, bệ hạ đã sớm biết rồi."
Hai người ngồi dậy, trao đổi ánh mắt với Huống Khởi Sơn, đều không hiểu mô tê sao trăng gì.
Trong phòng, Lăng Trọng Hoa ngồi bên trên, Nam San ngồi bên cạnh, ba người Nam Sùng Khởi đứng thẳng, Nam San nhìn nam nhân bên cạnh, lên tiếng, "Ba vị không cần đa lễ, bệ hạ và ta nhất thời nảy ý, ngược lại quấy rầy mấy vị, mọi người ngồi xuống đi."
Ba người nhìn về phía tân đế sắc mặt lạnh lùng, thấy hắn không lên tiếng, cẩn thận ngồi lên ghế ở hai bên.
Mạnh Tiến Quang nói, "Không biết bệ hạ giá lâm, dáng vẻ chúng thần không tốt, mong bệ hạ thứ tội."
Lăng Trọng Hoa hạ mắt, ba người phía dưới đều là thần tử khi hắn còn tại vị kiếp trước, hiện giờ còn sống, đều là tuổi nghe theo mệnh trời, đặc biệt là Nam Sùng Khởi, công tử đệ nhất thiên hạ kinh tài tuyệt diễm nhiều năm trước, nhiều năm sau lại bình thường không có chí tiến thủ.
"Các vị khanh gia không cần gò bò, trẫm tư phục tới chơi, không phải tới vấn tội, Nam hầu gia nữ tử làm quan, phong hầu lên triều, theo luật thuộc tội khi quân, nhưng pháp ngoại hữu tình, Hầu gia là thân tổ mẫu của hoàng hậu, trẫm có không thông tình đạt lý, cũng sẽ không giáng tội khanh."
Nam Sùng Khởi quỳ lạy, "Tạ long ân của bệ hạ."
Mạnh Tiến Quang cũng quỳ xuống, theo sau là Huống Thần Y, ba người quỳ thành một hàng, "Tạ long ân của bệ hạ."
Lăng Trọng Hoa lại nói, "Hoàng hậu không thể là nữ tử Mạnh gia, cho nên nàng chỉ có thể là nữ tử Nam gia, Mạnh khanh gia hiểu ý trẫm chứ?"
"Thần hiểu ý bệ hạ, thần sẽ cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ."
Nam San nhìn tổ phụ tổ mẫu bên dưới, cặp tình nhân này chung quy không thể quang minh chính đại sống bên nhau, việc này liên lụy rất rộng, nếu phơi bày, không chỉ có Nam gia phạm tội khi quân, tổ mẫu cũng không thể làm thế tục bao dung, còn không bằng cứ sống lánh đời như vậy, ngược lại tự tại.
Lại nói nàng cũng thật sự không muốn có liên quan đến mấy người Mạnh gia khác, như thế này cũng tốt.
Trong phòng trầm mặc, Lăng Trọng Hoa luôn mặt lạnh, ba người phía dưới không dám tùy ý mở miệng, Nam San nhìn cái giỏ ngoài cửa, cười hỏi,
"Huống Thần Y, trong giỏ kia là thứ gì vậy?"
Huống Khởi Sơn xách cái giỏ đi vào, dâng lên trước mặt nàng, "Bẩm nương nương, đây là măng mùa đông."
Nam San cười nói, ban nãy nàng thấy Y Thánh từ rừng trúc phía sau đi ra, đã đoán được là đào măng, "Măng mùa đông nấu thịt ngon nhất, nếu nấu với gà rừng to béo, hương vị thuần nhất."
Ở chỗ không ai thấy, Huống Thần Y thầm dựng ngón tay cái với nàng, tân hoàng hậu quả nhiên là người đồng đạo, măng mùa đông nấu với gà rừng, tiên càng thêm tiên, hoà thượng trong chùa mà ngửi thấy mùi thơm đó cũng muốn hoàn tục, đáng tiếc thôn trang hôm nay không có thợ săn đưa đồ tới, ngược lại thịt khô đã ước cũng có thể có tác dụng.
Nam San đáp lại một ánh mắt ngươi biết ta biết, quay đầu trông mong mà nhìn nam nhân của mình.
Lăng Trọng Hoa lạnh mặt, đứng lên, đi tới ngọn núi sau thôn trang, đại hổ không biết từ nơi nào chui ra, đi theo sau hắn, những người khác trong phòng đều kinh ngạc không khép được miệng, đã sớm nghe nói San Nhi được sủng ái, không nghĩ tới được sủng ái như vậy.
Có điều muốn ăn món dân dã, đường đường đế vương lại tự mình đi săn gà rừng, vẫn là Mạnh Tiến Quang phản ứng lại, đuổi theo tân đế, Huống Thần Y cũng có ánh mắt mà nhấc cái giỏ đi xuống bếp xử lý.
Trong phòng chỉ còn hai bà cháu Nam Sùng Khởi và Nam San.
Vẻ mặt Nam Sùng Khởi rất phức tạp, không biết nên đối mặt cháu gái thế nào, bà không biết khi nào thì Nam San biết thân phận của bà, cũng biết quan hệ giữa bà và Mạnh Tiến Quang, đâm thủng thân phận, bà không dám đối mặt nhất chính là con cháu của mình.
Đang chần chờ, vẫn là Nam San mở miệng trước, "Tổ mẫu, hôm nay con với bệ hạ tới bất ngờ, mong mọi người đừng trách."
Tiếng tổ mẫu làm Nam Sùng Khởi ngây ra như phỗng, lẩm bẩm, "San tỷ nhi, con gọi ta là tổ mẫu, con ... không trách ta sao?"
"Không trách, nhiều năm như vậy, trong lòng tổ mẫu chắc chắn cũng khổ, con sao nhẫn tâm trách cứ tổ mẫu, ngược lại bên cha con, hình như có hiểu lầm rất lớn với người và tổ phụ."
Nam Sùng Khởi không lên tiếng, cúi đầu không nói, bà sợ nhất chính là cái này, không biết phải mở miệng với nhi tử thế nào, trong lòng hổ thẹn day dứt, cũng có cảm giác xấu hổ nói không nên lời.
Nam San cũng kết thúc đề tài này, thấy thoạt nhìn tinh thần bà không tồi, hỏi chút tình trạng sức khỏe của bà, biết được tạm thời mọi thứ đều ổn, uống thuốc của Huống thần y, tật xấu quên đông quên tây cũng tốt hơn trước không ít.
Nghe được bệnh tình được khống chế, Nam San thở phào nhẹ nhõm, liền thấy bên ngoài có người phá gió đi đến, Lăng Trọng Hoa đi phía trước, gió thổi tung ống tay áo, thần sắc lạnh lẽo, phiêu dật như tiên.
Theo sau là Mạnh Tiến Quang, thở hổn hển như chạy trốn, trong tay xách hai con gà rừng béo mập, lông đuổi bảy màu dài ngoẵng rủ xuống, phía sau nữa chính là đại hổ hưng phấn, trong miệng ngậm một con thỏ hoang.
Huống thần y trong bếp đi ra, tấm tắc tán thưởng, lúc này mới bao lâu đã có thể săn được hai con gà rừng béo, động vật hoang dã trong núi vô cùng nhạy bén, người còn chưa đến gần đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, không phải thợ săn giàu kinh nghiệm, căn bản đừng nghĩ ăn được miếng thịt, đã sớm nghe nói bệ hạ si mê luyện võ, thật sự thân thủ bất phàm.
Mạnh Tiến Quang nói, "Bệ hạ dũng mãnh phi thường, ngắt lá phi tiễn, hai con gà rừng đang ra ngoài kiếm ăn, bị tóm gọn."
Mắt Nam San sáng lên, nhìn nam nhân không thở gấp, chợt nghe được Huống thần y nhỏ giọng nói, "Thảo dân nhớ hoàng tổ phụ của bệ hạ khinh công trác tuyệt, cũng có thể phi lá như mũi tên, bệ hạ quả nhiên có phong thái tổ phụ, là vinh hạnh của Lăng Triều ta."
Lăng Trọng Hoa không nói, Nam San cúi đầu cười trộm.
Đại hổ ngậm thỏ, nhìn mọi người, vẫy cái đuôi, Nam San cười rộ lên, "Đừng nóng vội, chờ nấu chín con thỏ này sẽ cho mày."
Mạnh Tiến Quang á một tiếng, dường như kỳ quái nào có hổ không ăn thịt sống, có điều đây là hổ bệ hạ nuôi, tính tình tự nhiên khác, lại ngậm miệng không nói chuyện, lấy thỏ hoang đại hổ bắt được lột da xử lý.
Sau khi ăn xong, Lăng Trọng Hoa cùng ba vị trưởng bối mật đàm, làm một thê tử biết điều, Nam San biết khi nào nên trách hiềm nghi, nàng đã theo đại hổ vừa lúc ra ngoài tiêu thực.
Trước mắt trên nông trang vẫn là một mảnh tiêu điều, cây côi trời trụi, đồng ruộng khô vàng, thỉnh thoảng có mấy con chim kiếm ăn bay qua, một người một hổ đi trên bờ ruộng.
Nam San hít sâu một hơi, không khí lạnh lẽo còn lẫn mùi bùn đất làm người ta vui vẻ thoải mái, đại hổ bên cạnh nàng ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh, dáng vẻ ăn uống no căng, ánh sáng mặt trời chiếu lên bộ lông vằn vàng đen của nó, ấm áp, nó híp mắt có chút lười biếng.
Còn chưa đến vụ xuân, điền trang không có người làm việc, thời tiết còn lạnh, núi rừng một mảnh tĩnh lặng, vạn vật chưa bắt đầu sinh sôi, cũng không có nông hộ ra ngoài tìm sản vật vùng núi.
Nàng nhắm hai mắt, cảm nhận hơi thở thiên nhiên, thỉnh thoảng nhìn lão hổ, cũng rất sung sướng vui vẻ.
Trên con đường đằng xa, một nhà ba người đi tới, cặp vợ chồng trẻ dẫn theo con trai nhỏ, nam tử mặc quần áo thô vạt áo ngắn, nữ tử mặc áo váy, nhi tử được nam nhân đèo trên vai, dường như mới đi chợ về, tiểu phụ nhân xách một cái giỏ nhỏ, giỏ đựng đầy ắp, hai vợ chồng vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng có lẫn tiếng non nớt của cậu con trai.
Nàng nhìn mà mắt hơi nóng lên, có chút ngóng trông, chờ mấy người đi xa, nàng làm bộ không thèm để ý dời mắt, lại thấy đại hổ ngồi xổm trên đất cũng si ngốc nhìn một nhà ba người, nàng buồn cười xoa đầu nó, "Tiểu gia hỏa, nhớ hổ mẹ hả?"
Đại hổ dường như không hiểu lời nàng, mờ mịt mà nhìn núi rừng đối diện.
Nàng nhìn theo tầm mắt nó, giữa núi rừng có mấy cây cối xanh tươi bốn mùa, cây khác đều trụi lủi, có phải đại hổ cũng giống con người, cũng có tưởng niệm, cũng sẽ nhớ hổ mẹ.
Nàng thở dài, có chút buồn bã.
Trong bụi cỏ bên cạnh hình như có động tĩnh, đại hổ bật dậy vồ tới, bắt được một con chuột đồng, chuột đồng kêu chít chít, đại hổ ghét bỏ ném nó về, còn phủi móng vuốt, chuột đồng oạch một tiếng biến mất trong bụi cỏ, Nam San nhìn lắc đầu bật cười.
Thấy canh giờ không sai biệt lắm, một người một hổ trở lại trong trang, Lăng Trọng Hoa đã ra ngoài, ba vị trưởng bối kính cẩn nghe theo đứng ở phía sau.
Nam San cười với hắn, hai phu thê mang theo đại hổ rời thôn trang, lặng lẽ đi vào Nam phủ, ngược lại làm phu thê Nam thị cực kì kinh ngạc.
Thấy hai người đi xe ngựa bình thường không đáng chú ý, Đinh thị lập tức hiểu được, bệ hạ và nữ nhi ra ngoài, hẳn không muốn bị lộ.
Nam San cùng Đinh thị trở lại nội thất, bụng Đinh thị đã hiện rõ, nhìn hơi vụng về, Lang ca nhi tò mò nhìn nàng, nàng véo mũi cậu, "Sao, không quen tỷ tỷ hả?"
Lang ca nhi bĩu môi, "Người khác nói tỷ tỷ hiện tại là hoàng hậu, bảo Lang ca nhi đừng giống như trước, nhìn thấy tỷ tỷ phải hành lễ, còn đừng nói nhiều."
"Ai nói?"
Lang ca nhi nhìn Đinh thị, cúi đầu, Đinh thị vội nói, "Là ta nói, hiện tại nó đang tuổi nghịch ngợm, không phải ta sợ nó ở trước mặt người ngoài không hiểu chuyện, lỡ may đụng đến con và bệ hạ thì không tốt."
Nam San bế cậu, đứa trẻ gần sáu tuổi hơi nặng, "Lang ca nhi là đệ đệ tỷ, đệ đệ nhìn thấy tỷ tỷ, muốn thân thiết thế nào cũng được, tỷ tỷ sẽ không tức giận."
Lang ca nhi cười rộ lên, lộ ra răng cửa bị mất, vội vàng ngậm lại, thẹn thùng.
Đinh thị thấy hai tỷ đệ vẫn thân mật như cũ, trong lòng vui mừng, từ lúc Nam gia đại phòng và tam phòng dọn đến Mạnh phủ, Lang ca nhi rất là không vui một thời gian, đơn giản là Lạc ca nhi tam phòng sẽ không tới chơi với nó nữa.
Lang ca nhi hiện tại ra ngoài người khác đều tâng bốc, vừa mới bắt đầu còn mới mẻ, dần dần cảm thấy chán, gần đây đều ở nhà, không thích ra ngoài.
Đinh thị thở dài, đại phòng tam phòng dọn đến Mạnh phủ, nàng có lén phái người đi thăm Vạn di nương, tam gia vốn không có bản lĩnh gì, Mạnh gia xảy ra chuyện này, vốn dĩ có chức quan nhàn nhã cũng bị người khác thay thế, hắn không có việc gì để làm, tâm trạng tự nhiên cũng sẽ không tốt, hơn nữa Phù thị thích gây chuyện, mẫu tử Vạn di nương sống không tốt lắm.
Nam San nghe Đinh thị thở dài, hỏi, "Nương, người than thở cái gì, có chỗ nào không hài lòng ạ?"
"Cũng không có, trước kia cũng không dám nghĩ cuộc sống này, nào có cái gì không hài lòng, chỉ là cha con, tổ phụ con ở thôn trang, hắn lại không đi thăm, mỗi lần ta đều thấy hắn ngây ngốc nhìn hướng ngoài kinh, sợ là nhớ mong tổ phụ con, lại không bỏ được mặt mũi."
Nam San rũ mắt, hiểu lầm giữa cha và tổ mẫu xem ra rất sâu, nàng làm nữ nhi cháu gái ngược lại không tiện nói nhiều, phu quân và cha ở thư phòng hồi lâu, không biết nói cái gì, có thể liên quan đến việc này không.
Một canh giờ sau, chờ Lăng Trọng Hoa và Nam nhị gia đi ra thì nghe được cha nàng đồng ý dọn về Hầu phủ.
Vẫn là nam nhân của mình có cách, nàng ném cho hắn ánh mắt tán thưởng, có điều hắn là đế vương, hạ chỉ, Nam nhị gia cũng không dám không theo, Nam San và Đinh thị nhìn nhau cười.
Trở lại trong cung, có người tới báo tin người Thẩm gia đã tới kinh thành, Thẩm gia là nhà mẹ của Thánh Mẫu hoàng thái hậu Thẩm thị Vũ Tầm.
Nam San dùng ánh mắt dò hỏi trượng phu, Lăng Trọng Hoa không nói, năm đó tam hoàng tử thấy tử trạng của mẫu thân, kinh hách quá độ, hồn phi phách tán, sau đó hắn trọng sinh trên người tam hoàng tử, người khác đều cho rằng trải qua việc này, tam hoàng tử tính tình đại biến, không ai hoài nghi hắn mượn xác hoàn hồn.
"Ta đã phong Thẩm gia là Mộc Ân hầu, phái người tới Tây Sơn phủ đón bọn họ lên kinh, tính toán, cũng nên tới rồi."
Nàng cười một tiếng, "Chẳng trách cổ nhân thường nói một người làm quan, cả họ được nhờ, huống chi chàng là hoàng đế, chàng phong nhà ngoại là Mộc Ân hầu, nhà ngoại ta phong Vĩnh Ninh bá, sinh một nữ nhi tốt còn hơn nuôi mấy nhi tử ngu xuẩn."
Môi Lăng Trọng Hoa nhếch lên ý cười, lơ đãng nhìn bụng nàng, "Vậy nàng chuẩn bị sinh mấy nữ nhi cho ta?"
Mặt Nam San hơi cứng đờ, mất tự nhiên mà cười nói, "Sinh cho chàng tám mười đứa, vừa lòng chưa?"
Vẻ mặt biến hóa nho nhỏ của nàng sao có thể tránh được mắt hắn, hắn rũ mắt, "Được, vậy nàng sinh tám mười đứa cho trẫm, Lăng gia chờ nàng khai chi tán diệp."
Tám mười đứa, nói chơi ấy mà, hắn còn tưởng thật? Gương mặt xinh đẹp của Nam San ngẩn ra, lẩm bẩm, "Vậy không phải ta không làm chuyện gì, suốt ngày chỉ sinh con, ta không làm được cái gì, chàng cũng không làm được cái đó."
Nói đến đây, nàng cười xấu xa, "Phu quân, chàng cần phải nghĩ kỹ nhá."
Nàng sinh con, hắn muốn làm cái gì, Lăng Trọng Hoa hơi nghi hoặc, thấy nụ cười xấu xa, rồi ánh mắt nhìn linh tinh ám chỉ của nàng, dường như hơi hiểu được, mặt đen lại, "Vậy sinh một đứa thôi, hoàng tử là được, có thể tiếp nhận ngôi vị hoàng đế."
Nếu không sinh cũng được, hắn có thể nhặt một Vĩnh Thái đế, cũng có thể nhặt thêm một thái tử.
Hắn vốn dĩ trời sinh tính tình đạm bạc, người lại lạnh lẽo, hơn nữa không thích nữ tử tới gần, năm đó một mình sống trong núi cũng không cảm thấy cô đơn, sau đó gặp được nàng mới thay đổi.
Sau khi đăng cơ, chậm chạp không đợi được nàng, hắn cũng không nghĩ muốn cưới hoàng hậu, hay nạp phi tử, về con nối dõi cũng không coi trọng, các đại thần liều chết tương gián đều có, Lăng Triều không thể không có truyền thừa, lúc này hắn mới tạm thời nảy ra ý, nhặt một đứa trẻ làm thái tử.
Kiếp trước không có nhi tử, cũng không nghĩ tới phải tìm người sinh, hiện tại có nàng càng không thể, nàng muốn thì sinh, không muốn vậy làm lại trò cũ.
Thế gian vạn người, có thể khiến hắn đặt trong tim, chỉ có mình nàng mà thôi.
Nam San cúi đầu, nghe thấy chữ sinh, cảm thấy hơi chua xót, nàng nhìn bụng mình, ở kiếp trước, nơi này đã từng lớn lên.
Nước mắt ở đảo quanh hốc mắt, rốt cuộc không thể nhịn xuống, khẽ rơi xuống mặt đất, trên sàn nhà xuất hiện vệt nước hình tròn.
Hắn cứng đờ, một tay ôm nàng vào lòng, "Không sinh, chúng ta không sinh, chờ qua mấy năm, tùy tiện ôm một đứa để nuôi, chính nàng chọn, chọn đứa nào vừa lòng ấy."
Nàng "oa" mà khóc thành tiếng, tay nắm thành quyền, liều mạng đấm ngực hắn.
Hắn không dám hỏi, chỉ có thể liều mạng ôm nàng vào lòng.
Thật lâu sau, nàng ngừng nước mắt, thấy vạt áo đều là vệt nước mắt, đỏ mắt, mím môi, "Phu quân, trong lòng ta khó chịu, rất khó chịu, ta muốn ăn gì đó."
Hắn sửng sốt, vội vàng kêu Ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn, làm đủ loại món.
Đám ngự trù không biết xảy ra chuyện gì, người nào cũng căng thẳng thần kinh, dùng hết bản lĩnh, không bao lâu, đầy tràn một bàn lớn, chay mặn đủ loại, sơn hào hải vị, điểm tâm trái cây, cái gì cần có đều có.
Nam San ngồi trước bàn, phóng tay ăn nhiều, Lăng Trọng Hoa lẳng lặng nhìn nàng.
Chờ ăn no, nàng vuốt cái bụng tròn vo, hốc mắt còn hơi hồng, ngượng ngùng cười hổ thẹn với trượng phu vẫn ngồi bên cạnh.
Đêm tối, ngủ đến nửa đêm, nàng đau bụng, kinh động các ngự y đang trực trong cung, sắc mặt Khương Diệu Âm xuất sắc vạn phần, nhỏ giọng nói, "Hoàng hậu nương nương tích thực, thần kê đơn thuốc, chia ba lần uống là hết."
Mặt Nam San xấu hổ đỏ bừng, cái gì tích thực, Khương Diệu Âm nói văn nhã, nhưng trong lòng nàng hiểu, rõ ràng chính là ăn quá no mà người khác thường nói.
Nếu về sau người ngoài đều nói hoàng hậu nương nương là đồ tham ăn, lại có thể ăn đến mức phải mời ngự y, mặt mo của nàng giấu vào đâu.
Lăng Trọng Hoa như thể biết ấy nghĩ trong lòng nàng, lạnh mặt nói, "Ngủ đi, không ai dám nói ra nói vào."
Nàng ôm hắn, vùi đầu trong ngực hắn, ngửi mùi hương mát mẻ trên người hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực, rốt cuộc thiếp đi.
Trong bóng đêm, đôi mắt hắn vẫn mở, nhìn gương mặt đang ngủ của nàng, thần sắc khó lường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.