Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 63: Thi hội



Hôm sau, an bài thỏa đáng nữ quyến Thẩm gia tiến cung yết kiến.
Thẩm Vũ Tầm là người Tây Sơn, đại tuyển dân gian năm ba Vĩnh Thái tiến cung, dung mạo xinh đẹp, bị Vĩnh Thái đế nhìn trúng, phong làm mỹ nhân, ân sủng không ngừng, nhưng người này lại ru rú trong nhà, buồn bực không vui, cho dù sinh hoàng tử cũng không thấy vui mừng, cuối cùng vào năm tam hoàng tử năm tuổi thì tự sát mà chết.
Nàng là con gái út nhà Lâm viên ngoại trong thành Sơn Tây, nguyên danh Thẩm Ngọc Dao, sau khi tiến cung đổi tên, Thẩm viên ngoại là hương thân địa phương, gia cảnh khá giả, ngày thường thích làm việc thiện, thương hại kẻ yếu, cứu giúp người khác, năm đó đại tuyển dân gian, dung mạo Thẩm Ngọc Dao như thiên tiên, Thẩm viên ngoại vốn không muốn để nữ nhi tiến cung, nhét cho quan phủ địa phương không ít bạc, nhưng quan phủ không thiếu bạc, chỉ thiếu cơ hội một bước lên trời, lấy tư sắc Thẩm Ngọc Dao, tiến cung nhất định có thể vào mắt thánh nhân.
Quan phủ làm sao buông tha cơ hội này, Thẩm Ngọc Dao trúng cử, dựa vào tư sắc, tự nhiên một đường qua cửa vào kinh.
Ai ngờ vừa vào trong cung sâu như biển, hơn nữa sau khi tiến cung thì đổi tên, người Thẩm gia chỉ là hương khôn, trong kinh thế gia quý tộc khắp nơi thì chỉ như con kiến, căn bản không hỏi được chuyện của nàng ở trong cung, thoáng cái nhiều năm, cũng không có chút tin tức, khoảng thời gian trước trong cung thả ra không ít cung nhân, còn có cung nữ lớn tuổi, nhưng không thấy bóng dáng nữ nhi.
Vừa nói tên, mấy cung nữ lớn tuổi đều nói trong cung không có cung nữ tên Ngọc Dao.
Trong lòng Thẩm viên ngoại biết nữ nhi ắt dữ nhiều lành ít, đau lòng khóc lớn.
Ai ngờ, quanh co, tân đế đăng cơ, trong kinh phái người tới phủ Tây Sơn, mới biết được nữ nhi xác thật mất sớm, nhưng lại may mắn sinh được long tử, long tử chính là tam hoàng tử, đương kim bệ hạ.
Người Thẩm gia vui mừng, cả nhà đi theo thị vệ tân đế phái tới vào kinh.
Thẩm lão phu nhân có gương mặt hiền từ, nho váy kết hợp dây đai màu lam sẫm phối với hộ giáp màu son, búi tóc vấn gọn, giữa mày mơ hồ có thể thấy được lúc trẻ là người xinh đẹp, con dâu Khổng thị, diện mạo đoan chính, có vẻ hơi khẩn trương, tay chân hơi run, cháu gái Thẩm Nhược Mai, váy hồng thắt đai màu xanh lục, sơ Thùy Vân Phân Sao kế, khoảng mười bốn tuổi, môi anh đào đôi mắt đẹp, nhìn kỹ, có hai ba phần tương tự Lăng Trọng Hoa, tự nhiên là mỹ nhân hiếm thấy.
Từ nhỏ lớn lên ở phủ Tây Sơn, Thẩm gia cũng chỉ là phú hộ, vàng bạc gặp qua không ít, kỳ trân dị bảo lại không thấy nhiều, Thẩm Nhược Mai chưa bao giờ gặp qua nơi nào tráng lệ huy hoàng như thế, nhìn thấy Nam San mũ phượng chính bào, mũ phượng trên đầu Nam San điểm xuyết lớn nhỏ không dưới trăm viên đá quý, nàng không khỏi lẩm bẩm ra tiếng, "Hoàng hậu nương nương thật xinh đẹp."
Nam San dịu giọng, "Thẩm biểu muội cũng là mỹ nhân hiếm có, theo bản cung thấy gương mặt có hai ba phần tựa bệ hạ, quả nhiên là biểu huynh muội."
Thẩm lão phu nhân vội vàng lên tiếng, "Đảm đương không nổi lời khích lệ của nương nương, bệ hạ phượng tử long tôn, Mai nhi chỉ là cô nương tầm thường, sao có thể sánh với bệ hạ."
"Lão phu nhân chớ có khẩn trương, đều là người một nhà, nói chút việc nhà mà thôi, không cần quá mức câu nệ."
Nàng vừa nói xong, liền thấy Khổng thị dường như thở phào một hơi, người cũng không căng thẳng nữa, Thẩm biểu muội ở trong nhà có lẽ được nuông chiều, mang theo chút ngây thơ không rành thế sự, tuy rằng cung kính đứng thẳng, đôi mắt lại không ngừng ngắm đông ngắm tây, nghe thấy Nam San khen xinh đẹp, trên mặt nổi rặng mây đỏ, yêu kiều xấu hổ.
Bởi nàng có một chút giống phu quân của mình, ánh mắt Nam San xem nàng không tự giác có thêm một ít thân mật, Thẩm Nhược Mai khi nào gặp qua cung điện xa hoa lộng lẫy như thế, trong ánh mắt lộ ra khiếp sợ và tán thưởng, không may chạm mắt với Nam San, nàng ấy xấu hổ nhanh chóng trốn tránh.
Nam San hơi mỉm cười, "Thẩm biểu muội không cần gò bó, sau này không có việc gì, có thể thường vào cung chơi đùa."
Thẩm lão phu nhân liên tục tạ ơn, bệ hạ phong bọn họ là Hầu phủ, lại ban cho bọn họ tòa nhà đã là ban ân rất lớn rồi, cả nhà dàn xếp ổn thoả ở kinh thành, bà tư tâm nghĩ, vừa lúc ở trong kinh tìm một người trong sạch cho Mai nhi.
Bệ hạ và nương nương có ơn với Thẩm gia, bọn họ càng phải tri ân thủ lễ, không thể làm ra việc khiến người ta ghét bỏ, thấy thái độ Nam San cũng không phiền chán, xác thật thiệt tình đối xử, chậm rãi yên lòng.
Nam San tán gẫu với các nàng vài câu, hỏi chuyện mấy ngày nay, rồi bảo cung nhân tiễn bọn họ xuất cung.
Phía trước, Lăng Trọng Hoa cũng tiếp kiến xong nam đinh Thẩm gia, trở lại Chính Dương cung, Nam San trêu ghẹo hắn, "Vừa rồi nhìn thấy biểu muội Thẩm gia, tướng mạo có vài phần tương tự chàng, đúng là một mỹ nhân, về sau cũng không biết hời cho công tử nhà ai trong kinh."
Lăng Trọng Hoa liếc nhìn nàng một cái, nghĩ đến vừa rồi gặp mặt người Thẩm gia, nam nhân Thẩm gia thoạt nhìn cũng hiểu biết lễ nghĩa, trong lời nói cũng không tâm cơ và dã tâm gì, như thế rất hợp ý hắn.
Nam San thấy hắn trầm tư, hỏi, "Sao thế, nam đinh Thẩm gia như thế nào?"
Lăng Trọng Hoa ngồi bên cạnh nàng, "Không hiểu biết nhiều, ngược lại cũng an phận."
"An phận là được, càng an phận, phú quý càng an ổn, nghĩ đến Thẩm Vũ Tầm ở dưới chín suối cũng có thể nhắm mắt, chúng ta không thẹn với lương tâm."
Hay một câu không thẹn với lương tâm.
Chiếm thân thể con người ta thì phải cố gắng hoàn thành lễ hiếu, mới có thể không thẹn với trời đất, an ủi người chết trên trời có linh thiêng.
Tân đế đăng cơ, nên phong thì phong, nên thưởng thì thưởng, rất nhanh đến kỳ thi mùa xuân, Nam nhị gia dưới ánh mắt dõi theo của Đinh thị mà vào trường thi, trong đám người bên ngoài trường thi, Đinh Phượng Linh cẩm y hoa phục đang lấy lòng mà giao đồ đã chuẩn bị cho Tưởng Bá Xương, Tưởng Bá Xương bất đắc dĩ nhận lấy.
Đinh Phượng Linh cười sang sảng, "Tiểu nữ chúc Tưởng công tử hạ bút nở hoa, nêu danh bảng vàng."
Tưởng Bá Xương xách cái giỏ của nàng đưa, xốc vải bố lên thấy bên trong là gạo tẻ đã rang kĩ và vừng mè giã thành bột, lại thêm một bình đường tuyết sa, thần sắc khẽ nhúc nhích, Đinh cô nương này nhìn thì cẩu thả, tính tình đanh đá, không nghĩ tới còn có chỗ cẩn thận.
Trong lòng hắn cảm động, trước khi vào trường thi, đồ ăn và đồ dùng khảo thí của thí sinh phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, rất nhiều thứ sẽ bị ăn bớt, hai đồ ăn này thì khẳng định qua cửa, trong hào xá chỉ cần thêm chút nước ấm là có thể ăn, cũng tiện tiết kiệm thời gian.
Nghĩ vậy, hắn nói với Đinh Phượng Linh, "Đa tạ ý tốt của Đinh tiểu thư."
Đinh Phượng Linh rất vui vẻ, Tưởng công tử nhận đồ của nàng, không uổng công nàng vẫn luôn dây dưa, hắn không để ý tới thì nàng cứ quấn lấy, sau đó dần dần hắn cũng không mâu thuẫn như lúc mới bắt đầu, hiện giờ còn mang thức ăn của nàng vào trường thi, có thể thấy được trong lòng vẫn có nàng.
Đến giờ trường thi mở cửa, Long Môn vừa mở ra, các cử tử xếp hàng vào bàn, giám khảo ở cửa lục soát từng người, Đinh Phượng Linh nhìn từ xa xa, Tưởng công tử ngọc thụ lâm phong, hạc trong bầy gà, xuất sắc hơn các cử tử cùng vào trường thi rất nhiều, trong lòng nàng vui rạo rực, hai mắt ẩn tình, đột nhiên thấy một hình bóng quen thuộc, đúng là biểu tiểu thư Nam gia lúc trước Chung Khấu Châu.
Tầm mắt hai người giao nhau, Chung Khấu Châu hơi không được tự nhiên, thần sắc có chút mất mát, vừa rồi thấy Tưởng công tử và Đinh cô nương ở cùng nhau, có phải bọn họ... Nàng lắc đầu, cười nghẹn ngào, sắc mặt khôi phục, nhìn theo trượng phu của mình tiến vào trường thi.
Đinh Phượng Linh chen qua, thấy Chung Khấu Châu búi tóc kiểu phụ nhân, hơi sửng sốt, "Chung tiểu thư, nhiều ngày không gặp, cô đã thành thân rồi, còn chưa chúc mừng cô nữa."
Chung Khấu Châu vuốt tóc mai, "Đa tạ Đinh tiểu thư, sau khi ta với cữu tổ mẫu về huyện Tùng Dương, gả cho con trai huyện lệnh địa phương, nhà chồng họ Hồng, lần này vào kinh là cùng phu quân đi thi."
"Thì ra là thế."
Đại phòng và tam phòng Nam gia đều dọn đến Mạnh phủ, Nam thị tự nhiên cũng là nữ nhi Mạnh gia, Chung Khấu Châu không còn là biểu tỷ của biểu muội, biểu muội hiện giờ đã là hoàng hậu, nàng không dám nói chuyện này, hai người nói chút chuyện khoa cử.
Chung Khấu Châu thử hỏi, "Không biết Đinh tiểu thư tới đưa người nào đi thi?"
Đinh Phượng Linh ngây ngô nói, "Lần này dượng ta đi thi, vừa rồi chạm mặt Tưởng công tử trên trấn, biết được hắn cũng muốn đi thi, chúc phúc vài câu."
Chung Khấu Châu cười một tiếng, không nói gì.
Chờ tiến cung nhìn thấy Nam San, Đinh Phượng Linh nói chuyện gặp Chung Khấu Châu ở ngoài trường thi, Nam San trầm tư một lát, "Có lẽ bởi vì chuyện Mạnh gia, tỷ ấy cảm thấy không có mặt mũi nào gặp muội, ngược lại tỷ đó, sao lại chạy đến bên ngoài trường thi, tỷ cũng đừng nói với bản cung là tỷ tùy tiện tới đó dạo."
Mặt Đinh Phượng Linh đỏ lên, trái lại cũng không ngượng ngùng, "Thần nữ đi đưa Tưởng công tử."
Tưởng công tử?
Nam San nhớ tới nam tử giống như thanh tùng đó, hai người còn từng có một bữa cơm gặp mặt, người nọ cũng suýt trở thành trượng phu của mình, trước kia nàng cho rằng kiếp trước chỉ là một giấc mộng, Tưởng công tử diện mạo xuất chúng, làm người không cổ hủ, cũng là một người xứng đôi vừa lứa, chẳng qua thấy hắn hơi chán ghét mẫu thân, mới xoá tan tâm tư.
Ai ngờ biểu tỷ vẫn không từ bỏ.
Nàng bật cười, nếu bị nam nhân của mình biết này chuyện này liệu có ghen tuông không nhỉ, may mắn ông trời thương hại, bọn họ còn có thể gặp lại.
Ngừng suy nghĩ, hỏi Đinh Phượng Linh, "Con người Tưởng công tử không tồi, tiến triển như thế nào, sắp bắt được chưa?"
Đinh Phượng Linh ngẩng đầu, "Hắn nhận đồ ăn thần nữ chuẩn bị, có lẽ không cần bao lâu nữa sẽ là người của thần nữ."
"Biểu tỷ cũng thật uy vũ, sợ là không bao lâu nữa, Tưởng công tử sẽ là vật trong bàn tay tỷ, chẳng qua Tưởng phu nhân có vẻ hơi khắc nghiệt, phỏng chừng là người khó chơi, nếu tỷ thật sự gả qua, cần phải trị được bà ấy trước, để bà ấy dễ bảo."
Đinh Phượng Linh hiểu, Tưởng phu nhân không ngăn cản mình tiếp cận Tưởng công tử, nguyên nhân quan trọng trong đó là, nếu nàng chỉ là nữ nhi nhà giết heo Đinh gia, tự nhiên không có khả năng vào cửa Tưởng, Tưởng gia có nghèo túng, cũng là dòng dõi thư hương.
Nhưng nàng có một biểu muội tốt, biểu muội lúc trước là tam hoàng tử phi, Tưởng phu nhân đã có ý, trước mắt biểu muội là hoàng hậu tôn quý, Đinh gia nàng đã là Bá phủ, Tưởng phu nhân rất nguyện ý, chỉ thiếu không ấn đầu nhi tử đồng ý.
Nam San tất nhiên nhìn thấu mấu chốt trong đó, thấy Đinh Phượng Linh đã hiểu thì dời đề tài này.
Ngày kế phái người lén triệu Chung Khấu Châu tiến cung, xa cách mấy tháng, cảnh còn người mất, làm người ta không khỏi thổn thức.
Chung Khấu Châu ăn mặc kiểu phụ nhân, cũng rất xinh đẹp, thần sắc bình thản, thoạt nhìn mập hơn trước đây, có lẽ cuộc sống sau khi gả chồng sau cũng không khó khăn lắm, nhìn thấy Nam San, sắc mặt hổ thẹn, không dám nhìn thẳng.
Nam San cười nhạt, "Hiện tại nên gọi tỷ là Hồng phu nhân đúng không, tỷ cũng thật là, thành thân chuyện lớn như vậy vì sao không phái người đưa tin, bản cung cũng chuẩn bị quà cáp."
"Không dám quấy nhiễu nương nương, dân phụ thẹn không dám nhận."
"Tỷ có gì mà thẹn, những chuyện của người Mạnh gia không liên quan đến tỷ."
Chung Khấu Châu thầm may mắn, lúc trước nàng vẫn luôn thân thiết với tam biểu muội, hiện giờ tam biểu muội là hoàng hậu cao quý, nương nương còn niệm cũ tình, không thể tốt hơn, sau khi nàng về huyện Tùng Dương, lúc mới đầu mẫu thân còn không dám nói cái gì, sống một thời gian lại bắt đầu oán giận, nàng đã hiểu rõ, đơn giản mặc kệ bà ấy.
Cữu tổ mẫu sắp xếp cho nàng và công tử nhà huyện lệnh gặp mặt, tướng mạo Hồng công tử tuy rằng không xuất sắc như Tưởng công tử, nhưng cũng là một công tử tuấn tú, nàng gật đầu đồng ý, rất nhanh gả vào Hồng gia.
Hiện tại không mong gì khác, chỉ mong phu quân có thể nêu tên bảng vàng, trở nên nổi bật.
Về phần hai nhà đại cữu cữu và tam cữu cữu, lần trước rời kinh đã ầm ĩ đến vậy, lần này lên kinh, nàng cũng chỉ e ngại lễ pháp tới Mạnh phủ bái kiến một lần, đã bị Ngụy thị châm chọc không chịu nổi, vội vàng cáo từ.
Ngụy thị và Phù thị bởi vì nhà mẹ đẻ cũng khá hiển hách, vượt mặt bốn phu nhân thứ tử nhị phòng Mạnh gia khác, nhưng bốn vị phu nhân thứ tử đó cũng không phải đèn cạn dầu, hai phái cả ngày đấu như gà chọi, nói chuyện kẻ này chanh chua hơn kẻ kia, nàng không không nổi.
Tuy Cảnh ca nhi và Đường ca nhi còn ở Quốc Tử Giám, nhưng đãi ngộ kém đi rất nhiều, hơn nữa ánh mắt khinh thường, lời nói mang dao của những người khác, Cảnh ca nhi trước kia vẫn luôn xuôi chèo mát mái nào chịu nổi, tinh thần càng thêm sa sút, thành tích xuống dốc không phanh, bị Quốc Tử Giám đuổi học.
Ngược lại Đường ca nhi trước đây nghịch ngợm lại rất có vài phần huyết khí, cắn răng kiên trì ở đó, ở Quốc Tử Giám hăng hái đọc sách, lần trước trở lại trong phủ thì đụng phải mấy thứ tôn ăn chơi trác táng nhị phòng nói năng lỗ mãng, hắn hung hăng đánh mấy người đó một trận, mấy người kia chạy trối chết.
Trải qua những việc này, nàng càng thêm hiểu rõ, không thể trông mặt mà bắt hình dong, không thể dễ dàng khinh thường bất luận kẻ nào.
Trước kia ở Hầu phủ, trong đám tỷ muội, tam biểu muội không xuất sắc nhất, nhưng có ai ngờ, tam biểu muội có thể mẫu nghi thiên hạ, trở thành dáng vẻ hào quang sáng chói như bây giờ.
Nàng cảm kích ngẩng đầu, "Nương nương nhân từ, dân phụ vô cùng cảm kích."
Nam San trên ghế phượng ý vị thâm trường nói, "Một người có phúc báo chính là do cách làm người, gieo nhân nào, gặp quả nấy, Hồng phu nhân làm người ngay thẳng, ngày lành còn ở phía sau."
Chung Khấu Châu tâm niệm vừa động, quỳ rạp xuống đất, "Tạ ơn cát ngôn của hoàng hậu nương nương."
Thi Hội yết bảng, trong những người trúng cử, Tưởng Bá Xương hạng một, Nam nhị gia nằm trong mười người đứng đầu, phu quân Chung Khấu Châu, con trai huyện lệnh Tùng Dương Hồng Tuấn Nghĩa cũng nằm hai mươi người đứng đầu.
Chờ đến thi Đình, mọi người tự nhiên đều chú ý Nam nhị gia, thứ tử phủ Đức Dũng hầu, hiện giờ là Đức Dũng hầu, thầm nói không hổ là con ruột lão hầu gia, diện mạo giống cha, khí chất tuy bất đồng, nhưng cũng là một mỹ nam tử hiếm có.
Lại nói hắn còn có một thân phận khác, cha hoàng hậu nương nương, quốc trượng đương triều.
Cũng có người nhận ra Tưởng Bá Xương, bởi vì có Nam hầu gia, người chú ý con trai tiền đại học sĩ này không nhiều lắm, có điều Tưởng Bá Xương trẻ tuổi tài tuấn, lại chưa cưới vợ, đại thần có tâm đều ghi tạc hắn trong lòng.
Huệ Nam đế tự mình ra đề, sau thi viết bình ra mười người đứng đầu tiến vào Long Cực điện, trong mười người này có Nam hầu gia, Tưởng Bá Xương và Hồng Tuấn Nghĩa.
Mười người đứng đầu vào đại điện, lại do hoàng đế ngẫu hứng ra đề mục, Lăng Trọng Hoa nhìn những người trúng cử lần này, trong những người này, có lẽ về sau sẽ có người địa vị cực cao, có lẽ có người bừa bãi vô danh.
Hắn nhìn Nam Hoành Tuấn, diện mạo hắn giống cha, có bảy phần tương tự Nam Sùng Khởi, giống như năm đó, hắn vẫn là Đức Chính đế, trong số cử sĩ đỗ kỳ thi Đình có công tử đệ nhất kinh thành Nam Sùng Khởi, phong hoa cái thế, khí đạm thần nhàn, lại mang theo một cỗ ngạo nghễ.
Luận tài hoa, Nam Sùng Khởi là người đứng đầu, nhưng tướng mạo của ông quá mức xuất sắc, từ xưa Thám Hoa nhiều phong lưu, vì thế được khâm điểm thành Thám Hoa lang.
Tam giáp dạo phố, chúng nữ tử đổ xô ra đầu đường, hô to Sùng Lang, thế nhân nói trong kinh quý nữ muôn vàn, không bằng Sùng Lang một người.
Lần trước gặp lại ở thôn trang, đã là ông lão năm mươi nghe theo mệnh trời, còn có Huống Khởi Sơn, Mạnh Tiến Quang, ba người năm đó đều xem như thủ hạ đắc lực của hắn.
Năm tháng vô tình, lưu chuyển luân hồi, trước mắt lại là một năm thi Đình, nhưng cảnh còn người mất.
Lăng Trọng Hoa rũ mắt, duỗi tay tiếp nhận hồ sơ thái giám trình lên, lướt qua một lượt, sau đó tự mình ra đề mục, để mười người từng người trả lời.
Tưởng Bá Xương một thân trường bào màu xanh lá, dáng đứng thẳng tắp, thái độ khiêm cung, nói có sách, mách có chứng, nói năng đĩnh đạc, rất nhiều đại thần trong điện nghe mà liên tiếp ghé mắt, không hổ là tài tử nổi danh, nhất thời nghèo túng cũng không thể che đậy hảo quang của bản thân.
Lúc đến lượt Nam nhị gia, Nam nhị gia cũng không khẩn trương, hắn đứng một cách trầm ổn, mắt phượng bình tĩnh, trả lời không nhanh không chậm, trong lòng các đại thần lại là một phen suy tính khác, Nam hầu gia diện mạo tài tình đều giống lão hầu gia, năm đó có tiếng tiểu Sùng Lang, vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Hồng Tuấn Nghĩa biểu hiện cũng tương đối xuất sắc, có thể thấy được đọc đủ thứ thi thư, nền tảng vững chắc.
Kết quả thi đình lần này ba người này là xuất sắc nhất, đôi mắt Huệ Nam đế sâu thẳm nhìn thí sinh và các đại thần trong điện, cân nhắc một lúc lâu, Nam Hoành Tuấn, Tưởng Bá Xương và Hồng Tuấn Nghĩa ban thưởng thi đỗ tiến sĩ, Tưởng Bá Xương trạng nguyên, lập tức nhậm chức biên tu Hàn Lâm viện, Hồng Tuấn Nghĩa bảng nhãn, nhậm chức thứ cát sĩ Hàn Lâm viện, Nam Hoành Tuấn thám hoa, người này vốn là Đức Dũng hầu, chức vị tạm nghị.
Bảng vàng vừa ra, quan sai khua chiêng gõ trống chiêu cáo thiên hạ, nhị phòng Nam gia đã dọn về Hầu phủ, Đinh thị nghe được bên ngoài Hầu phủ vang lên tiếng chiêng trống, vui mừng khôn xiết, vác cái bụng sắp bảy tháng tự mình đi mở cửa, dọa đám hạ nhân lo lắng đề phòng, nhóm quan sai không dám lỗ mãng, đây chính là nhà quốc trượng, mở cửa chính là mẫu thân hoàng hậu nương nương, bọn họ chỉ là tiểu sai dịch, có tài đức gì khiến Hầu phu nhân tự mình nghênh đón, vì thế mỗi người đều cúi đầu, trong miệng nói lời chúc mừng, trong phủ cho tiền thưởng cũng không dám nhận.
Cuối cùng vẫn là Lư thị nói, Hầu gia nêu tên bảng vàng, mọi người cùng dính không khí vui mừng, đám quan sai mới vui vẻ nhận tiền thưởng.
Quan sai vừa đi, Đinh thị vui quá hoá khóc, nhớ tới cuộc sống một năm qua, cảm khái vạn ngàn, Lư thị khuyên giải an ủi nàng, "Ngày đại hỉ, cũng không thể rơi hạt đậu vàng, cận thận đứa bé trong bụng chê cười con, lại nói, trong bụng con là đứa có phúc, từ khi con mang thai, San tỷ nhi của chúng ta thành hoàng hậu, nhị gia tiếp nhận Hầu phủ, trước mắt lại đậu thám hoa, đều là đứa trẻ này mang đến, nó vừa sinh ra chính là công tử Hầu phủ, có tỷ tỷ là hoàng hậu, về sau còn nhiều phúc hơn nữa."
Đinh thị bị Lư thị nói, nghĩ lại cũng đúng, vuốt bụng vẻ mặt từ ái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.