Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 7: Đoá hoa cao lãnh



Liễu Nhứ bị bịt miệng cả người đầy vết thương đã bị bà tử kéo xuống, bà tử kia thì thầm với người mô giới bán người vài tiếng, người mô giới bán người cười đến trên mặt như nở hoa, nhìn Liễu Nhứ da mặt non mịn như tiểu thư khuê các, thầm nghĩ quả nhiên là xinh đẹp, trách không được một lòng một dạ muốn bò lên giường nam nhân, suy tư bán nàng ta cho nơi nhận không ra người kia, nhất định có thể được giá cao.
"Chậm đã."
Nụ cười trên mặt người mô giới bán người cứng đờ, nhìn trung niên nam tử đi tới, bà tử lôi kéo nàng vội vàng hành lễ, nàng thế mới biết trung niên nam tử thì ra chính là thế tử trong phủ.
Nam Hoành Đào nhìn Liễu Nhứ xiêm y không chỉnh tề, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng, mỹ nhân như thế, phu nhân lại ra tay tàn nhẫn như vậy, xem phía sau, hình như có vết máu chảy ra, sợ đánh đều là bản tử thành thực.
Liễu Nhứ bất chấp đau đớn trên người, giãy giụa huy động hai tay, trong miệng "nức nở" ra tiếng, trong đôi mắt đẹp chứa đầy nước mắt hoảng sợ, đáng thương nhìn hắn.
Bị nữ tử toàn tâm ỷ lại nhìn như thế, tâm Nam Hoành Đào động không thôi, quát bà tử, "Hạ nhân trong phủ phạm sai lầm, trách phạt sửa đổi là được, phu nhân luôn luôn nhân từ, chẳng lẽ là đám nô tài các làm lớn, làm chủ bán người đi."
Lời này bà tử nào dám đáp, dùng ánh mắt ý bảo người mô giới bán người đi trước, mô giới bán người vội vàng lóe người, Nam Hoành Đào thấy bà tử không nói lời nào, duỗi tay kéo Liễu Nhứ tới, trên người Liễu Nhứ có thương tích, không đứng vững chân, mềm nhũn ngã vào lòng hắn, hắn nhân thể ôm người.
"Việc này ta sẽ tự thương nghị với phu nhân."
Nam Hoành Đào dàn xếp Liễu Nhứ ở tiền viện bên cạnh, bảo đại phu kê thuốc, Liễu Nhứ làm bộ phải quỳ xuống, "Thế tử đại ân đại đức, Liễu Nhứ không có gì báo đáp, nguyện làm trâu làm ngựa mặc thế tử gia sai phái."
Nói, ánh mắt ẩn tình, cúi đầu, thẹn thùng nhưng lại khiến Nam Hoành Đào hận không thể lập tức phi thân đè lên, nhưng trên người nàng tạm thời có thương tích, chờ khỏi cũng không muộn.
"Bản thế tử không cần ngươi làm trâu làm ngựa, ngược lại, còn muốn cho ngươi đi theo cơm ngon rượu say."
Liễu Nhứ trong lòng vui vẻ, mềm mại ngã vào lòng hắn.
Trong chủ viện, Ngụy thị tức giận hất toàn bộ đồ ăn trên bàn, giỏi cho Liễu Nhứ ngươi, lại dám được thế tử che chở, bảo nàng làm chính thất phu nhân sao mà chịu nổi!
Nam Hoành Đào dường như không có việc gì trở lại chủ viện, không chút để ý nói, "Ta biết phu nhân xưa nay thiện tâm, Liễu Nhứ kia vốn cũng không phạm sai lầm gì, sợ là bọn hạ nhân hiểu sai ý nàng, sau này nàng ấy chải tóc (nghi thức kết hôn) lưu tại tiền viện đi."
Trong lòng Ngụy thị lửa giận ngập trời, trên mặt lại phải ra vẻ rộng lượng, "Nếu phu quân thích, vậy lưu lại bên cạnh làm niềm vui."
"Phu nhân hiền huệ."
Nam Hoành Đào vừa lòng Ngụy thị giờ phút này thức thời, Ngụy thị luôn quản viện rất nghiêm, hắn ngoài thông phòng cũ trước kia, chỉ có một di nương Vân thị, thông phòng cũ nhan sắc đã già, Vân thị cũng không còn trẻ, tính lên, chừng mười mấy năm chưa nạp thiếp, hắn cũng coi như nam nhân giữ mình trong sạch.
Chờ hắn vừa đi, mặt Ngụy thị lập tức khôi phục bộ dáng lạnh như băng sương, oán hận nhìn chằm chằm bóng dáng hắn.
Những chuyện không hay của Đại phòng truyền tới trong tai Đinh thị, nàng trào phúng cười, nhìn trượng phu và nhi nữ ăn ngon, cười vẻ mặt thỏa mãn.
Cơm trưa qua đi, Nam San ăn uống no đủ mang theo Lang Nhi tròn vo ở trong vườn tiêu thực, buổi sáng ngủ một giấc ở Thanh Huy viện, hiện tại chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, hơn nữa ăn lại no, đúng là nên đi lại.
"Tỷ tỷ, đệ đi không nổi." Lang Nhi mập mạo vuốt cái bụng tròn vo, chơi xấu ngồi xổm xuống.
Nam San kéo thân hình mũm mĩm của hắn lên, "Xem đệ béo thành quả cầu rồi, đi một chút đi."
"Hừ, tỷ tỷ chớ nói Lang Nhi, chính mình cũng như quả cầu."
Nam San nghẹn lời, trên gương mặt bụ bẫm tất cả đều là lên án, Nam Lang lập tức vươn tay đầy thịt trấn an nàng, "Lang Nhi sai rồi, tỷ tỷ đừng giận."
"Đệ phải nhớ kỹ, không thể nói cô nương gia béo, nghe thấy chưa?"
"Nghe thấy rồi."
Nam San thấy bộ dáng ngoan ngoan dễ bảo của hắn chọc cười, nhéo khuôn mặt hắn, lỗ tai lại nghe thấy bên kia hình như có tiếng mắng còn có tiếng khóc, hai tỷ đệ nhìn nhau, đều nghe ra tiếng mắng kia là đích tử Tam phòng Nam Côn, tiếng khóc là thứ tử Tam phòng Nam Lạc.
Đời cháu Đức Dũng Hầu phủ tổng cộng năm nam, Đại phòng Đại công tử Nam Cảnh và Nhị công tử Nam Đường là đích tử, Tam phòng Tam công tử Nam Côn đích tử, Tứ công tử Nam Lạc thứ xuất, thêm thứ năm là Nam Lang.
Thúc mẫu Tam phòng Phù thị thích ghen tuông, tam thúc Nam Hồng Thời sủng ái nhất Vạn di nương, tự nhiên thiên vị Nam Lạc do Vạn di nương sinh ra, nhưng nam nhân sao có thể mãi trong phủ, hắn chân trước vừa đi, tam thúc mẫu sẽ tìm Vạn di nương phiền toái, Nam Côn thấy nhiều, học theo, tóm được cơ hội sẽ xử lý Nam Lạc.
Tính Nam Lạc yếu đuối, bị bắt nạt quen, ngoài khóc vẫn là khóc, Nam San nghe thấy tiếng khóc nức nở thút tha thút thít có chút mềm lòng, cuối cùng thở dài, đi qua.
Dưới gốc cây, Nam Lạc đầu cắm đầy lá nhìn một đống giun bò trên mặt đất cả người phát run, khóc lóc thở hổn hển, bên cạnh là Nam Côn vẻ mặt đắc ý, trong tay cầm cây gậy gộc, không ngừng chọc đám giun vặn vẹo thành một đoàn.
Cũng chỉ là hải tử choai choai, xử lý người ta cũng chỉ là chút trò đùa dai, Nam San thở phào nhẹ nhõm, tùy tay túm một con giun, nhìn Nam Lạc, "Xem này, Lạc Ca Nhi, một chút cũng không dọa người."
Nam Lạc ngừng tiếng khóc, sợ hãi nhìn nàng, Nam Côn bên cạnh mắt loé ngôi sao, mấy con giun này là hắn sai gã sai vặt bắt tới, hắn cũng không dám chạm vào, đứng xa xa.
Nam San quay đầu nhìn Nam Côn, chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, tuy rằng vẫn luôn không hợp với Nam Lạc sáu tuổi, nhưng chuyện thật sự hại Nam Lạc cũng không có, đều là một ít trò đùa trẻ con.
Bọn nhỏ biết cái gì? Đều là học theo người lớn!
Nàng nói với Nam Lạc, "Giun thôi mà, không đáng sợ, nào, lại đây!"
Nam Lạc nhìn đám giun bò khắp nơi trước mắt, nghe lời nàng nói, nhìn ánh mắt cổ vũ của nàng, cuối cùng nhắm hai mắt, đứng lên nhảy qua.
Nam San vỗ bàn tay đầy thịt, cho hắn một cái ôm nhiệt liệt, "Lạc Ca Nhi thật lợi hại."
Nam Lạc còn tràn đầy nước mắt nín khóc mỉm cười, Nam Lang cẩn thận dắt tay hắn, cười với hắn, bên kia Nam Côn vây quanh nàng.
"Tam tỷ tỷ, Côn Nhi cũng rất lợi hại, ngươi xem."
Nam Côn nói, cũng học bộ dáng nàng túm một con giun từ trên mặt đất, giơ lên trước mắt nàng, bộ dáng cầu khích lệ, Nam San cười xoa đầu của hắn, "Ừ, Côn Ca Nhi của chúng ta cũng thật là lợi hại."
Cậu bé cười rộ lên, nhìn Nam Lạc dựa vào lòng Nam San, trong mắt đầy đắc ý, nàng nhìn trong lòng mềm nhũn, chúng nó đều là hải tử không rành thế sự.
Nàng rút sạch sẽ lá cây trên đầu Nam Lạc, một bên nói với Nam Côn, "Côn Ca Nhi là ca ca, ca ca phải yêu quý đệ đệ, không thể bắt nạt hắn, lúc người ngoài gây sự với ngươi, đệ đệ có thể trợ giúp ngươi đối phó người khác."
Nam Côn cái hiểu cái không nhìn nàng, nghĩ mẫu thân ngày thường nghiến răng nghiến lợi mắng, phản bác, "Hắn không phải đệ đệ ta!"
"Ngươi có không thừa nhận, hắn cũng là đệ đệ ngươi." Nam San rút sạch lá cây trên đầu Nam Lạc, xoa đầu hắn, "Trở về đi, tìm di nương ngươi thay xiêm y sạch sẽ."
Nam Lạc cảm kích hành lễ với nàng, chạy chậm trở về viện mình, Nam Côn tức giận giậm chân, bất mãn nhìn nàng, sải chân cũng chạy xa.
Nàng thở dài, từ xưa chính thất tiểu thiếp tranh giành tình cảm, đích tử thứ xuất không đồng lòng, ầm ĩ nhà cửa không yên, nên nói nàng đã nói, về phần kết quả như thế nào, nàng không có khả năng khống chế.
Kéo đệ đệ thân thể bụ bẫm, véo mặt hắn, may mắn, trong nhà nàng không có chút chuyện sốt ruột này, cha mẹ ruột, đệ đệ ruột, ở thời đại nam tử có thể tam thê tứ thiếp, hết sức may mắn.
Hai tỷ đệ đang muốn trở về, khóe mắt nàng liếc thấy cẩm y nam tử dưới gốc cây bạch quả, vội thu hồi ý cười, kéo Lang Nhi tiến lên hành lễ.
"Gặp qua tổ phụ."
Trên mặt nam tử không nhìn ra tuổi hiện ra phức tạp khó hiểu, mắt phượng mũi cao, gương mặt hờ hững thanh minh như trăng sáng, thân thể cao lớn vững chãi, tư thái phong lưu, kín kẽ nhìn hai tỷ đệ gương mặt tròn trịa giống nhau.
Đúng là tổ phụ của bọn họ Nam Sùng Khởi, nhiều năm trước trong kinh từng có lời nói đùa, đế kinh quý nữ muôn vàn, không bằng Sùng Lang một người!
Đức Dũng Hầu Nam Sùng Khởi năm đó là đệ nhất mỹ nam tử trong kinh, tuy giờ đã hơn năm mươi nhưng vẫn không giảm phong hoa trên người hắn, ngược lại trải qua năm tháng rèn luyện, như rượu lâu năm ngát hương lâu.
Kỳ thật Nam nhị gia giống cha nhất, hai tỷ đệ Nam San cũng lớn lên giống cha, đáng tiếc mập mạp hủy đi tất cả, nửa điểm cũng không có hào quang của Đức Dũng Hầu, toàn bộ tiêu tan như người thường.
Tỷ đệ vừa rồi chơi đùa một phen, trên quần áo dính một chút bùn đất, trong mắt Nam Sùng Khởi hiện ra chán ghét, lại thấy thân thể tròn vo của họ, không nỡ nhìn thẳng mà quay đầu đi.
Nam San chỉ cảm thấy da đầu có chút tê dại, không biết vì sao, mỗi lần đối mặt tổ phụ mỹ mạo này, nàng đều khẩn trương tim suýt nhảy ra, tổ phụ hoàn toàn không thân cận với đám cháu trai cháu gái bọn họ, dù Đại đường tỷ đệ nhất tài nữ, có khả năng nhận được lời khen đều ít ỏi không có mấy, càng miễn bàn phế vật như mình.
Nàng kéo chặt tay đệ đệ, nhìn thấy tổ phụ vung tay, mới như đại xá mà vội vàng rời đi.
Phía sau cây bạch quả lại có một vị nam tử thân hình cao lớn đi ra, nhìn bóng dáng hai tỷ đệ như chạy trối chết, cười lạnh nói, "Quý phủ nuôi trẻ như thế nào, sao một đám ăn thành bộ dáng như thế?"
Nam Sùng Khởi chậm rãi xoay người, gương mặt tuấn lãng trầm xuống, "Quốc công gia nói cẩn thận, quý phủ ta nuôi trẻ như thế nào, còn không tới lượt người khác tới chỉ chỉ trỏ trỏ, Mạnh Quốc Công hôm nay không phải là tới tìm ta không thoải mái chứ?"
Nam tử cao lớn cười rộ lên, tựa bất đắc dĩ xua tay, "Tính tình Sùng Khởi vẫn như vậy, chẳng biết đùa gì cả, được thôi, coi như ta sai."
Bóng dáng hắn ngang tàng đứng sau Nam Sùng Khởi, chậm rãi hiện ra tướng mạo, gương mặt kiên nghị, anh vĩ bất phàm, đúng là Trấn Quốc Công Mạnh Tiến Quang, nói đến quan hệ Hầu phủ và Trấn Quốc Công phủ, phải nói qua Hầu phu nhân trước.
Hầu phu nhân trước chính là biểu muội Mạnh Tiến Quang.
Cho nên hai nhà cũng coi như vòng vèo quan hệ thông gia.
Bên kia hai tỷ đệ kéo tay chạy xa, mãi đến khi người khác rốt cuộc không nhìn thấy mới dám dừng lại, Nam San lúc này mới phát hiện mình không chỉ có phía sau lưng ướt, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi.
Lang Nhi tiểu đại nhân vỗ ngực, vẻ mặt hơi sợ, "Tỷ tỷ, tổ phụ thật đáng sợ."
Đúng vậy, Nam San cũng không nghĩ ra, tổ phụ mỹ nhân vì sao khiến người ta sợ hãi như thế! Rõ ràng là mỹ nam tử kinh tài phong dật, nhưng hờ hững trong mắt lại khiến người ta nhìn mà sợ, trong phủ không một con cháu thân cận với hắn.
Hắn cũng cũng không chủ động thân cận đám tiểu bối bọn họ, theo nàng thấy, tổ phụ mới là tùng trên tuyết sơn, đóa hoa cao lãnh chân chính.
Lạnh băng trong mắt khi nhìn về người khác không phải giả vờ, là thật sự từ trong xương cốt lộ ra, so sánh với gương mặt như thuấn hoa của hắn, tổ mẫu xác thật quá mức bình thường, hai người từ diện mạo mà nói, đích xác không xứng đôi.
Có phải mĩ nam tử đều lãnh tình, hay tổ phụ nhớ mãi không quên Hầu phu nhân trước, mới lần nữa vắng vẻ tổ mẫu, có phải tổ mẫu bởi vì không chịu nổi lạnh nhạt này, cho nên chỉ có thể một lòng tình ý giao cho Phật tổ, tránh cư nơi khác một lòng hướng Phật?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.