Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 81: Từ mẫu



Ăn xong cơm trưa, Lăng Trịnh hơi buồn ngủ, tự trở lại phòng mình lên giường nằm, chỉ một lát sau tiến vào mộng đẹp, Nam San yêu thương vuốt ve mặt nó, nàng nhìn lông mi dài tạo thành bóng đen dưới mắt, cái miệng nhỏ hơi chu ra mà lòng mềm nhũn.


Gần giờ Mùi, cậu bé tự thức dậy tới Đông Cung học, Nam San nhìn theo bóng dáng nho nhỏ đi ra khỏi Chính Dương cung, cẩm bào màu đen thêu bốn con rồng, trên đầu dội kim quan, đằng long hai bên kim quan như muốn bay lên, áo khoác viền vàng cùng màu, chân đi giày gấm màu đen, sống lưng thẳng tắp, mặt này nghiêm túc.


Bầu trời còn đổ tuyết, hai bên đường là tường đỏ cây xanh, tùng bách xanh đậm, tường cung màu son.


Nó đi ở phía trước, phía sau là thái giám và long vệ, hai tay đan nhau trong tay áo, đi qua con đường lát đá, vòng qua tường cung, dường như cảm nhận được ánh mắt của mẫu thân, cậu bé quay đầu nhìn nàng một cái, cười tươi roi rói, nụ cười đơn thuần như bông tuyết, thấm vào lòng người.


Nam San đứng ở cửa cung vẫy tay với nó. Nó cũng vẫy tay với nàng, cơ thể nho nhỏ biến mất sau tường cung, không biết vì sao mũi nàng hơi ê ẩm muốn khóc. Phía sau nàng, nam nhân cao lớn đứng thẳng tắp, con ngươi đen như mặc ngọc cũng chăm chú nhìn nhi tử biến mất sau tường cung.


"Tương lai nó là đế vương."


"Ta biết," Nàng chậm rãi quay đầu, ngẩng đầu nhìn nam nhân của mình. Nàng biết, Lăng Nhi là Thái tử, không có khả năng chỉ làm cục cưng ngoan ngoãn trong lòng nàng: "Chỉ hơi cảm khái mà thôi."


Bóng dáng nhi tử bị tường cung che mất, không nhìn thấy nữa, hai phu thê mới vào trong điện, Nam San nhớ nhi tử, nên không để ý trượng phu, nàng lập tức lấy giỏ kim chỉ để may vá, trong tay rõ ràng là y phục của trẻ con, nguyên liệu là vải bông tốt nhất, hơi giống 100% cotton ở hiện đại, dùng để làm áo trong không thể tốt hơn, nàng sai mấy thượng cung phòng dệt cắt vải sẵn, sau đó tự tay khâu vá, tuy rằng động tác không quá thuần thục, có chút vụng về, nhưng từng đường kim mũi chỉ cực kỳ nghiêm túc.


Nàng cẩn thận khâu vá, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên da đầu tê rần, hình như có hàn khí tiến vào, nàng thầm nghĩ hỏng rồi, cẩn thận ngẩng đầu thì thấy trượng phu vẫn luôn đứng ở nơi đó, mím môi, ánh mắt khó lường nhìn nàng.


Nàng chỉ lo nghĩ nhi tử, một lòng muốn đền bù cho nhi tử mà quên mất trượng phu.


Nam nhân đứng thẳng, thấy thê tử rốt cuộc ngẩng đầu, không nói lời nào xoay người định rời đi, long bào màu đen thêu chỉ vàng giống hệt nhi tử, đai lưng nạm đá quý, bóng dáng ngay thẳng đẹp đẽ nói không nên lời.


Nàng vội vàng bỏ lại việc trong tay đứng dậy, chạy tới ôm vòng eo khỏe mạnh của hắn: "Ông xã, ta sai rồi."


Giọng nói du dương của hắn vang lên: "Sai ở đâu?"


"Ta sai rồi, ta không nên có nhi tử quên ông xã, phải biết rằng không có ông xã đâu có nhi tử, sau này nhi tử sẽ có vợ con, về sau ta cùng với ông xã mới là bạn đời đến đầu bạc răng long."


Nàng nói rất chân thành, nhẹ nhàng, tình cảm, vẻ mặt hắn dịu đi một ít, cảm nhận được cơ thể hắn không căng cứng như vừa rồi, nàng vui vẻ, nói tiếp: "Bệ hạ, thần thiếp bảo đảm không bao giờ sẽ có lần sau, về sau bệ hạ nói đi hướng đông, thần thiếp không dám đi hướng tây, ngài nói hoa màu xanh lục, thần thiếp không dám nói nó màu đỏ, ngài muốn giết người, thần thiếp nâng đao cho ngài, ngài xem như vậy được chưa?"


Nam nhân rốt cuộc xoay người lại, nhìn nữ nhân đang ôm mình, hai mắt chớp chớp lấy lòng, khẽ thở dài: "Không có lần sau."


"Được," Nàng cười tươi, vờ như rúc vào lòng hắn.


Ánh mắt hắn lướt qua nàng, nhìn về phía y phục chưa xong trong giỏ kim, nàng lập tức hiểu ý: "Ta sai thượng cung phòng dệt cắt sẵn vải, chờ làm xong của Lăng Nhi, lập tức làm của chàng, được không? Đến lúc đó chàng đừng ghét bỏ tay nghề của ta không tốt, như vậy ta không chịu đâu."


Đâu thể ghét bỏ, quý trọng còn không kịp.


Hai người nhìn nhau, dường như từ sau khi nhi tử trở về, trong lòng nàng đều là nhi tử, ngược lại bỏ xó nam nhân của mình.


Nam nhân vuốt tóc nàng: "Có thể thương nhi tử nhưng không được quên phu quân của mình."


"Tuân chỉ."


Nàng nghịch ngợm nói, mắt phượng cong cong, rạng rỡ.


Buổi chiều không có việc gì, nam nhân ngồi bên cạnh đọc sách, nàng tiếp tục may quần áo, đôi mắt lại không tự chủ nhìn đồng hồ cát trên Đa Bảo Các, chờ đến gần giờ Thân, nàng vờ như không để ý đứng dậy, thật ra trong lòng đã như lửa đốt.


Nam nhân liếc nhìn nàng một cái, lại nhìn đồng hồ cát, chậm rãi buông quyển sách trên tay, đi ra ngoài cửa. Nàng nhấc chân đuổi theo hắn, cúi đầu cười trộm, ngoan ngoãn đi theo sau nam nhân, đột nhiên nam nhân dừng bước, nàng không kịp dừng chân, đâm đầu vào lưng hắn. Nam nhân quay đầu lại, nàng che mũi vẻ mặt lên án.


Nam nhân vươn tay với nàng, nàng đặt tay mình lên, mặc hắn nắm, làm lơ ánh mắt của thái giám, cung nữ. Nhưng đám thái giám, cung nữ cũng không dám ngẩng đầu nhìn, đã sớm cúi đầu, không dám nhìn thêm cái nào.


Đông Cung cách đó không xa, lúc Vĩnh Thái đế tại vị chậm chạp không lập Thái tử, nơi này vẫn luôn để trống, sửa chữa một chút là có thể sử dụng, chờ Thái tử lớn hơn thì có thể chuyển đến ở riêng.


Hai phu thê đi vào Đông Cung, không kinh động bất kỳ ai, đứng bên ngoài thư phòng Đông Cung, xuyên qua cửa sổ có thể thấy cậu bé ngồi trước bàn, hai tay đặt phía sau, nhìn thẳng phía trước, nghiêm túc nghe Khương Thái phó giảng bài.


Kết thúc giờ học, Khương Thái phó và Thái tử hành lễ từ biệt nhau, mới ra cửa thư phòng thì thấy Đế Hậu ở bên ngoài, Khương Thái phó giật mình, vội vàng hành lễ.


Lăng Trịnh vui vẻ, điều này làm nó nhớ tới lúc trước đi nhà trẻ, rất nhiều bạn nhỏ đều có bố mẹ đưa đón, chỉ có nó mãi mãi đều là một mình bà Triệu đón đưa.


Trên mặt nó là nụ cười ngây thơ và thỏa mãn, trong lòng Nam San chua xót, nàng dắt tay trái nhi tử, Lăng Trịnh vươn tay phải, trông mong nhìn phụ thân, Lăng Trọng Hoa hơi sững người rồi đặt tay lên bàn tay nhỏ của nó.


Một nhà ba người dắt tay nhau rời đi, Khương Thái phó khom người nhìn theo, trong lòng đã không thể dùng khiếp sợ để hình dung, hắn chưa bao giờ thấy cha mẹ như Đế Hậu, phụ thân gia đình bình thường cũng sẽ không đón con tan học, huống chi bệ hạ là vua một nước.


Cha mẹ, nhi tử tôn quý nhất trên đời đi xa, thỉnh thoảng còn có thể nghe được Hoàng hậu nương nương hỏi han Thái tử vấn đề học hành, Thái tử cũng trả lời từng câu một, giọng nói thanh thúy êm tai dần bay xa.


Thật lâu sau Khương Thủ phụ mới đứng dậy, bước chậm rời Đông Cung, từ sau khi bệ hạ đăng cơ, trong cung ít người, cũng không cần lo lắng gặp mặt phi tử, rước lấy tai họa, ngay cả các cung nữ cũng không có nhiều, chủ yếu là thái giám đang làm việc.


Bệ hạ không thích nữ sắc, từ lúc còn là hoàng tử đã thế rồi.


Tuyết lại bắt đầu rơi, trong lòng Khương Thủ phụ là tư vị nói không nên lời, thái giám dẫn đường cúi đầu, ngang qua cung điện sớm đã vô chủ, chỉ còn lại mái hiên tường đá màu chu sa.


Thái tử thông minh, còn nhỏ nhưng có thể suy một ra ba, lời nói không khinh người, Khương Thủ phụ nhìn bầu trời xám xịt, tuyết rơi lả tả trên đầu vai, đây vốn là cảnh tượng làm người cảm thấy nặng nề, tiêu điều nhưng hắn lại mơ hồ thấy ánh sáng, có lẽ Lăng triều sắp nghênh đón đỉnh thịnh thế từ khi khai triều tới nay.


Hôm sau, trượng phu và nhi tử cùng vào triều sớm, Nam San nhàn rỗi, trên chiếc bàn cạnh giường đặt giỏ kim chỉ, nàng đang làm áo trong cho nhi tử.


Đỗ ma ma đi vào nội thất, cách rèm châu: "Hoàng hậu nương nương, phu nhân Đức Dũng Hầu đã tiến cung, đang ở tiền sảnh."


Nam San buông việc trong tay, hơi suy tư liền biết nương tiến cung là vì chuyện gì, nàng đặt đồ vào giỏ, sửa lại tóc mai, chỉnh váy áo, vén rèm đi ra ngoài.


Đinh thị ngồi trong sảnh, nhưng không thấy Hoàng ca nhi, Nam San cười nói: "Nương, sao người không dẫn Hoàng ca nhi đi cùng?"


Thấy nàng tiến vào, Đinh thị đứng dậy: "Huống Thần y hồi kinh, nó được đón tới thôn trang rồi, nương vào cung một mình."


Đỗ ma ma sai người dâng trà và điểm tâm rồi nhẹ nhàng lui xuống, trong sảnh chỉ còn hai mẹ con.


Nam San im lặng ấn nàng xuống chỗ ngồi, sau đó cũng tự ngồi xuống, Đinh thị thoạt nhìn đẫy đà hơn trước kia, song vẻ mặt lại có nét buồn rầu không dễ phát hiện.


"Gần đây trời giá rét, nương còn tiến cung thăm nữ nhi làm nữ nhi áy náy, trong nhà vẫn ổn chứ ạ?"


"Ổn, trong nhà vẫn ổn, Lư tổ mẫu con và Thẩm lão phu nhân thường đi lễ Phật với nhau, ra ngoài nhiều hơn, tinh thần cũng tốt lên không ít, cha con ở nhà dạy dỗ Lang ca nhi, bây giờ Lang ca nhi đã có vài phần trầm ổn rồi, Hoàng ca nhi cũng mập mạp không ít."


Đinh thị nhìn nữ nhi, muốn nói lại thôi, cả nhà đều tốt, chỉ có nữ nhi, bệ hạ đã lập Thái tử, Thái tử không phải nữ nhi sinh ra, không rõ mẫu thân là ai, Huống Thần y đã hồi kinh, tất nhiên đã tìm được thuốc giải, nữ nhỉ uống xong khẳng định có thể mang thai long tử, nhưng bệ hạ đã lập Thái tử, về sau nữ nhi sinh ra đích hoàng tử phải làm sao?


Đinh thị vốn hấp tấp, thấy nữ nhi không để bụng, nôn nóng hỏi: "San tỷ nhi, nương biết lập Thái tử là ý của bệ hạ, nhưng con và bệ hạ kết tóc phu thê, bệ hạ cod nhi tử khi nào, trước đó không hề có tiếng gió, con là Hoàng hậu, về sau sinh nhi tử chính là đích hoàng tử, bệ hạ không có phi tần khác, theo lý mà nói, không nên lập Thái tử sớm như vậy. Nương biết nữ nhân không thể bàn luận chuyện hoàng gia, nhưng con nói với nương, con nghĩ như thế nào?"


Nam San thầm thở dài, sao có thể nói nguyên nhân thật sự với người ngoài được, nhưng từ ánh mắt người ngoài, việc này có chút không hợp lý thật, nghĩ ngợi: "Nương, Thái tử lương thiện, lập làm Thái tử, trong lòng nữ nhi cũng không ấm ức."


Đinh thị vội la lên: "Nó là một đứa trẻ tất nhiên lương thiện. Nhưng con người lớn lên sẽ thay đổi. Nếu về sau con có hoàng tử của mình, nó đâu thể đối xử thật lòng với con nữa, sợ là sẽ đề phòng mọi lúc mọi nơi. Từ xưa kế mẫu khó làm, tuy con không phải kế mẫu, nhưng nó là Thái tử, con là mẫu hậu, quan hệ vi diệu, rất khó nắm chắc đúng mực."


"Đối xử chân thành ắt đổi lấy thật lòng, nương, việc này đã quyết định rồi, trong lòng nữ nhi hiểu rõ."


Nữ nhi đã là Hoàng hậu, Thái tử đã lập, đúng là nàng nhiều lời cũng vô ích, Đinh thị thở dài: "Con hiểu rõ là được, Huống Thần y đã hồi kinh, vậy con đã uống thuốc giải chưa?"


"Uống rồi ạ."


"Vậy là tốt rồi, mặc kệ như thế nào, con có hoàng tử, về sau phong làm Vương gia cũng tốt."


Nam San xúc động, đây chính là mẫu thân, có lẽ Đinh thị không biết đạo lý gì lớn lao, nhưng thật lòng suy nghĩ cho nàng, sợ sau này Thái tử không hiếu thuận với nàng, trong câu chữ chỉ mong nàng có con ruột của mình, về sau sinh hoạt phú quý, mà không hề có ý để con nàng đi tranh giành vị trí Thái tử


Có lẽ trong lòng mẫu thân, con mình khỏe mạnh bình an chính là quan trọng nhất.


Nàng cúi đầu: "Dạ, nương, nữ nhi sẽ ghi nhớ lời người nói."


Đinh thị giả vờ ăn điểm tâm để che giấu cảm xúc: "Con hầu hạ bệ hạ cẩn thận, làm tốt bổn phận Hoàng hậu, quản lý tốt hậu cung. Nếu Thái tử thật sự lương thiện, về sau tất nhiên sẽ nhớ chỗ tốt của con. Con không cần quan tâm trong nhà đâu."


"Nương, nữ nhi biết rồi."


Con người phải thấy đủ, Đinh thị không biết mấy chữ nhưng lại rõ đạo lý này. Như Mạnh gia, chính bởi vì không biết đủ, nữ nhân Mạnh gia lại đầy dã tâm, nhiều ham muốn mới có thể rơi vào kết cục như vậy.


So với người khác, bây giờ nhà mình đã đủ phú quý. Con người phải tích phúc. Một nhà đại phòng trước kia giờ đang ở bến tàu phía Tây lao động chân tay. Vốn dĩ Ngụy thị mang theo người một nhà vào nhà mẹ đẻ của mình. Ai ngờ Ngụy lão phu nhân cũng không phải là người tốt lành gì, biết chuyện Mạnh gia bị xét nhà, không lấy được chút đồ nào, lập tức thay đổi sắc mặt. Nhưng nghĩ lại cũng phải, có thể nuôi ra người tính toán chi li như Ngụy thị, người làm mẫu thân khẳng định cũng chẳng tốt lành gì.


Ngụy lão phu nhân khuyên cháu gái hoà li với Cảnh ca nhi, sau đó đuổi một nhà nữ nhi ra ngoài, qua tay gả cháu gái cho một hộ buôn bán, nhận được số bạc lớn, cháu gái đi theo hộ buôn bán rời kinh thành.


Ngụy thị khóc mắng không thôi, Ngụy lão phu nhân chiếm lý, trên đời nào có nhạc phụ nuôi một nhà nữ nhi nữ tế, nói thế nào đi nữa, Ngụy thị đều sai.


Lúc trước Mạnh gia bị xét nhà, vốn không mang được đồ vật gì, người một nhà bị đuổi ra lập tức cơm ăn không đủ no. Lúc này vẫn là Đường ca nhi đứng ra, một mình đến bến tàu kiếm sống, miễn cưỡng kiếm được mấy đồng bạc, người một nhà mới không đến nỗi đói chết đầu đường.


Dĩ vãng ở Hầu phủ, Cảnh ca nhi thoạt nhìn khiêm tốn quân tử, ai ngờ vừa nghèo túng lại trở nên giống người nhị phòng Mạnh gia, biết lăn lộn với nha đầu trong phòng. Mạnh gia xảy ra chuyện, hắn chỉ biết sa sút tinh thần, không hề có đảm đương. Ngược lại Đường ca nhi, trước kia thoạt nhìn vô tích sự, thời điểm mấu chốt vẫn là hắn ra mặt.


Đường ca nhi vốn lanh lợi, lăn lộn một thời gian, kiếm được chút thành tựu ở bến tàu, lên làm đốc công, người một nhà thuê một căn nhà ở gần bến tàu, dàn xếp xong xuôi.


Nam San nghe Đinh thị nói đến đây cũng không khỏi thổn thức, trong đầu nàng hiện lên thiếu niên tính tính phản nghịch, giọng nói khàn như vịt đực ác ý gọi nàng là Tam bàn nhi.


Lúc nhị phòng dọn khỏi Hầu phủ, hắn còn đưa cho nàng kiếm gỗ đào. Sau đó có gặp mặt vài lần, hắn đã không còn khiến người ghét như lucs trước, còn không được tự nhiên thấp giọng gọi nàng là tam tỷ tỷ.


Chỉ không đến hai năm đã chẳng còn gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.