Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 82: Già trẻ



Trong điện, lư đồng chạm trổ hoa văn đang đốt than ngân sương, lại thêm hệ thống sưởi dưới lòng đất vốn bắt đầu đốt từ khi vào đông tới nay nên cả điện ấm áp giống như xuân về hoa nở.


Hai mẹ con im lặng.


Đột nhiên sắc mặt Đinh thị thay đổi, Nam San chợt nghĩ, nghi hoặc hỏi: "Có phải mấy người Mạnh gia đó đi tìm tổ phụ?"


Đinh thị gật đầu: "Đúng vậy, tổ phụ con hồi kinh bị người nhà họ Mạnh nhìn thấy, sống chết muốn ăn vạ, cuối cùng tổ phụ con bỏ nghìn lượng bạc mới xem như thoát khỏi. Dung thị đã chết, Mạnh gia đại phòng ở thành Tây, nhà cửa còn thủng lỗ chỗ, nhưng nhi tử của Dung thị ham mê cờ bạc, lại thích uống rượu, rượu vào là say bí tỉ nói mình là Hầu gia, muội muội là Hoàng hậu gì đó, haiz..."


Ánh mắt Nam San lạnh lùng, bọn họ có thể nhặt được một mạng sau chuyện Mạnh Bảo Đàm đã là khai ân ngoài vòng pháp luật rồi: "Cái gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, huyết thống di truyền không thể gạt người, con cháu Mạnh nhị lão thái gia đều giống như ông ta."


"Còn không phải sao, nhưng cũng có một câu là xấu trúc ra măng ngon, trước kia Đường ca nhi làm người ta đau đầu, nay lại là một trong số ít người có thể hiểu chuyện ở Mạnh gia."


Nam San cũng thở dài một hơi, Đường ca nhi có thể gánh vác trách nhiệm nằm ngoài dự đoán của nàng, nhưng nàng cũng không muốn dính vào mấy người đó, gieo nhân nào gặp quả đó, mặc bọn họ tự sinh tự diệt thôi.


Còn Phù thị của tam phòng trước kia, bởi vì Phù gia còn làm quan nên nàng ngược lại biết một ít, tuy Phù gia đón nữ nhi về, nhưng lại sợ nữ nhi gây tai hoạ cho gia đình nên tìm và gả nàng cho một Huyện lệnh ở bên ngoài làm vợ kế, đã rời kinh từ lâu.


Những người này không liên quan gì đến cuộc sống của nàng nữa rồi.


"Bọn họ không liên quan đến chúng ta, người không cần để ý đến làm gì."


"Được," Ngữ khí của Đinh thị nhẹ nhàng hơn một ít: "Lư tổ mẫu của con thân thiết với Thẩm lão phu nhân, thường cùng nhau đi lễ Phật, ngược lại sống cũng rất tốt, dạo này tôn tiểu thư Thẩm gia đang tìm nhà chồng tương lai."


Tiểu thư Thẩm gia chính là Thẩm Nhược Mai, Nam San nghĩ đến cô nương xinh đẹp, đơn thuần kia thì nở nụ cười. Dung mạo của nàng xinh đẹp, thêm mấy phần cao quý hơn lúc chưa xuất giá, dù không mặc phượng bào, không đội mũ phượng, chỉ khoác áo choàng lông cáo màu trắng đã đủ xinh đẹp rồi.


Đinh thị nhìn vậy, trong lòng nhẹ nhàng hơn một ít. Sau khi nàng xuất cung, hội hợp với trượng phu canh ở ngoài cung, Nam Hầu gia hỏi: "Có gặp mặt San tỷ nhi không, nó có tủi thân không?"


Đinh thị lắc đầu: "Không thấy nó tủi thân, San tỷ nhi lương thiện, nói Thái tử thân thiết với nó, nó coi như con ruột."


Nam Hầu gia trầm tư một lúc lâu: "San tỷ nhi có thể nghĩ như thế là tốt nhất."


Thái tử đã bắt đầu đi học, Khương Thủ phủ được bệ hạ bổ nhiệm làm Thái phó, có lẽ không bao lâu nữa bệ hạ sẽ chọn thư đồng cho Thái tử, nếu nói tuổi, Lang ca nhi ngược lại cũng có thể, Lang ca nhi lớn hơn Thái tử ba tuổi, luận tuổi tác là đủ, nếu có thể được chọn làm thư đồng, về sau ở Thái tử trước mặt có thể góp đôi lời, đối với San tỷ nhi mà nói cũng là chuyện tốt.


Nam Hầu gia hạ quyết tâm, về nhà càng yêu cầu nghiêm khắc hơn với Lang ca nhi, đợi đến khi bệ hạ chọn thư đồng, hắn báo tên Lang ca nhi lên.


Mắt Lăng Trọng Hoa sâu thẳm, không nói một lời nhìn tên Nam Lang. Nam Hoành Tuấn tính toán cho tương lai, phòng lỡ như Thái tử đăng cơ bất hiếu với Hoàng hậu, nể tình thư đồng cùng lớn lên từ nhỏ, có thể cố kỵ một hai. Hắn thật sự có lòng bảo vệ nữ nhi.


Nam San nghe nói Lang ca nhi muốn tranh cử thư đồng của Thái tử thì hơi ngây người. Luận bối phận, Lang ca nhi là cữu cữu, cữu cữu làm thư đồng được ư? Nàng dùng ánh mắt hỏi thăm trượng phu, thấy hắn gật đầu, nàng vui mừng chỉ tên Nam Lang: "Là đệ ấy, tính một người đi."


Mắt hắn lộ ý cười, nghe lời nói trẻ con của nàng, đáp rất tuỳ ý: "Được, một người khác chọn tôn tử Thẩm gia đi."


Dĩ vãng, Thái tử, hoàng tử chọn thư đồng đều rất cẩn thận, không chỉ có phải suy xét nhân phẩm của chính thư đồng, quan trọng nhất chính là bối cảnh gia tộc. Sau khi lớn lên thư đồng đều là trợ thủ của Thái tử, hoàng tử. Nếu chọn tốt, tương lai có tác dụng rất lớn, nhất là cạnh tranh hoàng vị.


Lăng Nhi là nhi tử duy nhất của bọn họ, giang sơn này sẽ chỉ rơi vào tay nó, cũng không cần cố gắng kéo bè kết phái, thư đồng chỉ cần cân nhắc nhân phẩm là được rồi.


Sau khi xác định thư đồng, Nam Lang và tôn tử Thẩm gia Thẩm Vân Thanh cùng nhau vào cung sống, hai người được sắp xếp ở Đông Cung.


Lăng Trịnh có các bạn nhỏ làm bạn nên rất vui vẻ. Mặc dù theo bối phận, nó và Thẩm Vân Thanh đều nhỏ hơn Nam Lang một thế hệ, nhưng quân là trời, thần là nô, Nam Lang đã được phụ thân dạy dỗ, tuyệt đối không nhắc đến chuyện này từ lâu.


Nam Lang được Nam Hầu gia đích thân dạy dỗ, tính tình trở nên trầm ổn hơn rất nhiều. Vốn nó đã lớn hơn Thái tử ba tuổi, lại mơ hồ biết mình là trưởng bối của Thái tử, trong lòng càng thêm hạ quyết tâm phải chăm sóc Thái tử cẩn thận.


Thẩm Vân Thanh hơi xấu hổ, nó bằng tuổi Lăng Trịnh, khi nói chuyện còn mang giọng vùng Tây Sơn, có thể được chọn làm thư đồng, trưởng bối trong nhà đã dặn dò rất nhiều lần, chỉ sợ nó còn nhỏ không nhớ được. Tóm lại, cha từng nói, nó vào cung đọc sách với Thái tử, nhất định phải đối xử thật lòng, không được tính toán mưu mô, như thế Thái tử sẽ không ghét nó.


Ba người cùng nhau đi học cũng là có bạn.


Chẳng qua tan học, Lăng Trịnh phải về Chính Dương cung, Nam Lang và Thẩm Vân Thanh thì ở Đông Cung.


Lăng Trịnh chắp tay sau lưng, tuy rằng dạo này tập võ với phụ thân, đi đứng hơi căng cứng, đau nhức, nhưng nó nghĩ sắp được gặp cha mẹ, trong lòng hớn hở, sải bước chân cũng rộng hơn.


Đến gần Chính Dương cung thì thấy Thái thượng hoàng chần chừ bên ngoài, nhìn thấy nó, hai mắt Thái thượng hoàng sáng ngời, lại làm bộ không thèm để ý nói: "Lăng Nhi tan học à."


Lăng Trịnh đi tới: "Tham kiến Thái thượng hoàng."


Thái thượng hoàng nhìn nó đi tới, hỏi: "Lăng Nhi tan học từ Đông Cung trở về sao?"


"Bẩm Thái thượng hoàng, đúng vậy ạ."


Thái thượng hoàng gật đầu, nghe nói Hoa Nhi tự mình dạy Thái tử tập võ, hơn nữa bổ nhiệm Khương Thủ phụ làm Thái phó. Năm đó hắn chỉ giao các hoàng tử cho Thái phó, chưa bao giờ nghĩ tới đích thân dạy dỗ, mặt này hắn không bằng tam nhi tử. Có lẽ cách một thế hệ thân thiết hơn, hắn luôn không khỏi sinh lòng yêu quý Thái tử.


"Thái thượng hoàng rảnh rỗi không có việc gì, tùy ý đi dạo, không ngờ đi tới nơi này, cũng thật trùng hợp."


Lăng Trịnh nghi ngờ nhìn phương hướng An Xương cung, nơi đó cách nơi này cũng không gần, đi dạo mà cũng có thể tới nơi này ư, nhưng cậu bé biết lễ phép, không hỏi: "Lăng Nhi có thể nhìn thấy Thái thượng hoàng rất là vui vẻ."


"Thật sao?" Tay Thái thượng hoàng ở trong tay áo rộng chà xát vào nhau: "Bây giờ Lăng Nhi rảnh không, đi dạo với Thái thượng hoàng."


Cậu bé nhìn cửa Chính Dương cung, lại nhìn ánh mắt mong mỏi của Thái thượng hoàng, gật đầu: "Vậy Lăng Nhi đưa Thái thượng hoàng hồi cung nhé."


"Được, vậy làm phiền Lăng Nhi."


Lăng Trịnh tiến lên, Thái thượng hoàng dắt tay nó, một già một trẻ đi cạnh nhau, một loạt thái giám, cung nữ nối gót phía sau, Thái thượng hoàng nghiêng đầu nhìn đứa trẻ, càng nhìn càng thấy giống phụ hoàng mình, trong lòng càng thêm yêu thích, hắn từ ái hỏi: "Hôm nay Lăng Nhi học cái gì?"


"Hôm nay Thái phó dạy Lăng Nhi hiếu thảo, hữu ái trong văn Huấn Mông."


Thái thượng hoàng hơi động lòng: "Vậy Lăng Nhi có biết, cái gì gọi là hiếu thảo, hữu ái?"


Vẻ mặt cậu bé nghiêm túc, nói: "Hiếu thảo với cha mẹ trưởng bối, hữu ái với huynh đệ, Lăng Nhi biết ý, về sau nhất định sẽ hiếu thuận với phụ hoàng mẫu hậu..." Nó lơ đãng nhìn thấy vẻ chờ đợi của Thái thượng hoàng, lập tức nói tiếp: "Còn có Thái thượng hoàng."


Thái thượng hoàng thả lỏng, ánh mắt vui mừng nắm tay Lăng Trịnh chặt hơn.


Cung nhân hai bên giương ô lớn màu vàng làm từ gấm hoa, hai người già trẻ trò chuyện nhập tâm, bất tri bất giác đã tới An Xương cung. Thái thượng hoàng có chút lưu luyến không rời, chưa bao giờ biết con đường này gần như thế, hắn buông tay Lăng Trịnh: "Thái thượng hoàng tới rồi, Lăng Nhi mau về đi, phụ hoàng, mẫu hậu con còn đang đợi ở trong cung."


Lăng Trịnh cũng nóng lòng muốn về, sau khi tạm biệt Thái thượng hoàng lập tức bước nhanh về Chính Dương cung.


Thái thượng hoàng nhìn theo cậu bé, thần sắc tràn ngập hoài niệm, nếu khi còn nhỏ, phụ hoàng có thể dắt tay hắn đi dạo trong cung, dù chỉ một lần như vậy thôi cung được.


Hắn nhìn phương hướng Chính Dương cung, may mắn tiếc nuối này đã được thành toàn, chỉ là điều chỉnh vị trí thôi.


Mãi đến khi không thấy bóng dáng cậu bé nữa, Thái thượng hoàng mới rảo bước đi vào An Xương cung, bốn vị Thái phi mới hiểu chuyện, biết điều, ngoài chọc hắn vui chưa từng làm người ta mất hứng.


Hôm nay tâm trạng Thái thượng hoàng rất tốt, lúc ăn cơm còn ăn thêm một bát, ăn xong thì nằm trên giường nghỉ ngơi, không biết cung nữ từ đâu chui ra đưa cho lão thái giám trước mặt hắn một phong thư, nói là Thái phi trong hoàng lăng sai người đưa tới.


Thái thượng hoàng nửa híp mắt, như ngủ như không nhìn lão thái giám dâng thư lên, có chút không vui, hắn đã sắp quên hai nữ nhân kia rồi, nào biết hai người này còn nghĩ cách đưa thư tới.


Hắn chậm rãi đứng dậy, ngồi trước bàn, vẻ mặt phức tạp nhìn lão thái giám đặt thư lên bàn, sau đó cúi đầu lui xuống. Rất lâu sau, hắn rốt cuộc nhấc tay mở thư ra, vừa mở ra lập tức ngửi thấy mùi máu tanh, bên trong chính là một bức thư máu.


Thư do Loan Quý phi viết, đầu tiên là biểu đạt nỗi nhớ nhung của nàng, hoàng lăng tuy khổ, nhưng có thể bảo vệ hồn phách tổ tiên Lăng gia, nàng cũng cam nguyện, chỉ có điều từ lúc chuyển đến biệt viện hoàng lăng, tiểu hoàng tử Lăng Trọng Hiển không quen khí hậu, hơn nữa đồ ăn thức uống không tốt, bên cạnh không có ai hầu hạ, thường hay mắc bệnh, người cũng gầy đi không ít, thỉnh thoảng lại mơ gọi phụ hoàng, nàng là một phụ nhân, số mệnh ti tiện, chết không có gì đáng tiếc, duy có hoàng tử chính là huyết mạch Lăng gia, phải chịu khổ sở này, quả thực đáng thương.


Từng chữ đỏ chói bằng máu, từng tiếng động lòng người.


Nhìn đến đây, trong lòng Thái thượng hoàng không hề xúc động, ngược lại ánh mắt lạnh lùng, Hiển Nhi là huyết mạch Lăng gia không sai, nhưng thân thế khiến người ta hoài nghi, hắn là đế vương, làm sao chịu nổi nhục nhã này, không ban chết đã là nể tình nó là người Lăng gia rồi.


Kế tiếp Loan Quý phi còn nói đến Thái tử mới lập, thân thế Thái tử có rất nhiều điểm đáng ngờ, khi bệ hạ còn là hoàng tử không gần nữ sắc, trong phủ không có lấy một cung nữ, nhi tử từ đâu tới, chẳng lẽ là vì trấn an Hoàng hậu không thể sinh con nên làm thủ thuật che mắt, đáng thương Hiển Nhi là cốt nhục thật sự của hoàng gia lại chẳng bằng hạ nhân, còn kém một đứa trẻ không rõ lai lịch.


Thái thượng hoàng thấy bốn chữ không rõ lai lịch đỏ rực chói mắt kia, tức giận suýt lật bàn, nếu nói đến không rõ lai lịch, Hiển Nhi mới phải, tướng mạo Lăng Nhi giống Đức Chính đế, là tôn tử Lăng gia danh chính ngôn thuận.


Loan thị sợ là không nghĩ tới, chuyện xấu của mình bị người ta biết, còn dáng vẻ không biết hối cải, Thái thượng hoàng lạnh mặt, sai lão thái giám nhốt cung nữ đưa thư lại, nghiêm hình ép hỏi, cung nữ không chịu nổi dụng hình, cắn lưỡi tự sát.


Thái thượng hoàng giận dữ vò thư thành một cục, ném vào chậu than, lá thư lập tức bị cháy sạch, hắn hạ chỉ trong đêm, giam Loan Quý phi lại, suốt đời không thể ra khỏi hoàng lăng.


Loan Quý phi trong hoàng lăng nhận được thánh chỉ của Thái thượng hoàng, ngất xỉu tại chỗ, nhìn người trong cung tới, nàng còn tưởng rằng Thái thượng hoàng niệm tình cũ, muốn đón mẫu tử bọn họ hồi cung, ai ngờ chờ đến lại là đả kịch tàn khốc hơn.


Một phụ nhân khác quỳ dưới đất, dung nhan già nua, y phục thô sơ chính là Hiền Thái phi, trong lòng nàng vừa hận vừa tức, hận chính là Thái thượng hoàng lại tuyệt tình như thế, không màng tình cảm xưa kia, tức chính là Thái thượng hoàng quá mức vô dụng, sợ đương kim bệ hạ như chuột, ngay cả con ruột cũng không dám đón về.


Khoảng thời gian trước, nghe tin Hoàng hậu mới không thể sinh con, nàng và Loan Quý phi hưng phấn một đêm không ngủ, nói ông trời mở mắt, Loan Quý phi vẫn luôn cân nhắc ví dụ các triều đại lập Hoàng thái đệ, nàng cười lạnh trong lòng, Loan Quý phi xuất cung, như không có đầu óc, lại không kiêng kị nói Hoàng thái đệ gì đó trước mặt nàng.


Muốn nói lập Hoàng thái đệ cũng có, nhưng nhiều hơn là nhận đứa trẻ trong hoàng tộc làm con thừa tự, lập làm đích tử, phóng mắt toàn bộ hoàng tộc, Thành Vương không con, lại bị bệ hạ đuổi tới đất phong nghèo nàn, trong kinh, quan hệ huyết thống gần nhất chỉ còn nhi tử của nàng, di nương của Thư Nhi đã sinh con, mà di nương kia còn từng lớn lên cùng một phủ với Hoàng hậu, ít nhiều có chút tình cảm, nếu bệ hạ thật sự có tính toán, đâu đến lượt Lăng Trọng Hiển.


Trong lòng Hiền Thái phi nghĩ như vậy, ngoài miệng vẫn luôn xúi giục Loan Quý phi viết thư cho bệ hạ, còn ra chủ ý bảo nàng viết thư máu, cũng bại lộ chuyện mình có tai mắt trong cung.


Loan Quý thái phi cảm động rơi nước mắt, màn đêm buông xuống lập tức viết một bức thư máu, nàng sử dụng tai mắt cài vào trước kia đưa thư đến tay Thái thượng hoàng, ai ngờ chờ tới lại là tin Thái thượng hoàng giam cầm mẫu tử Loan Quý phi.


Hiền thái phi trơ mắt nhìn long vệ hung thần ác sát mang mẫu tử Loan Quý phi đi, quỳ dưới đất cả người phát run, trong lòng càng ngày càng oán độc, nhìn biệt viện như mộ người chết, hạ quyết tâm, so với ngồi chờ chết, còn không bằng đánh cược một lần.


Rất nhanh trong kinh có lời đồn, rất nhiều người nghi ngờ thân phận của Thái tử, nói Thái tử không phải cốt nhục Lăng gia, mà là con của lưu dân, là bệ hạ che giấu tai mắt, vì lấy niềm vui của Hoàng hậu ôm về cung, bệ hạ sủng ái Hoàng hậu, không để ý tới huyết mạch Lăng thị, đây rõ ràng là biểu hiện của mất nước.


Trong một ngõ sâu trong thành, một nam tử ngồi trên ghế, ung dung uống trà, vẻ mặt hắn đắc ý, trong mắt lại mờ đục, nụ cười thâm trầm càng ngày càng sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.