Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 85: Ăn nói



Trong cung, Lăng Trịnh vẫn cùng phụ hoàng lên triều, người khác nghi ngờ thân phận của nó, phụ thân cũng không giấu nó, nó là Thái tử, là đế vương tương lai, chuyện như vậy không dối gạt thì tốt hơn.


Phụ thân nhìn vào mắt nó nói: "Thân thế của con rất đáng nghi, nguyên nhân cụ thể chỉ có một nhà ba người chúng ta biết, người ngoài sao có thể đoán được, nhưng tương lai con là đế vương, thân thế là điểm có thể công kích lòng người nhất, nhớ lấy, chỉ có bản thân thật sự mạnh mẽ, người khác cũng không dám tùy ý nghị luận về con, sách sử là người bên trên biên soạn."


Lăng Trịnh gật đầu một cách nặng nề, nó ghi tạc những lời này vào lòng, lúc tập võ càng thêm khắc khổ.


Thời gian đứng tấn từ ba nén hương biến thành bốn nén hương. Tuy nó mệt nhưng không than nửa câu, buổi trưa ăn cơm với cha mẹ, nó cũng ăn rất nhanh, có lẽ làm hổ lâu quá nên có vẻ lỗ mãng, động tác nhai thịt rất lớn, trong phòng đốt lò sưởi, chóp mũi nó đổ mồ hôi, Nam San rút ra khăn lụa lau cẩn thận cho nó.


Nàng đau lòng không thôi, lại biết trượng phu làm đúng, Lăng Nhi không thể so với đứa trẻ bình thường, nó là đế vương tương lai.


Mắt Lăng Trọng Hoa khẽ nhúc nhích, xem ra Lăng Nhi phải học cung quy lễ nghi rồi.


Dùng bữa xong, hai cha con lấy bàn cờ ra, Lăng Trịnh mới học nên rất hứng thú, tuy phụ thân không nói nhiều, nhưng kiên nhẫn chờ đợi, dạy bảo rất dụng tâm.


Khuôn mặt Nam San đầy ý cười, mang giỏ kim chỉ ra, ngồi cách bọn họ không xa làm công việc chưa hoàn thành, kim chỉ ở trong tay nàng không quá linh hoạt, nhưng nàng vẫn cứ nghiêm túc khâu từng mũi, khuôn mặt xinh đẹp, làn da mịn màng không một lỗ chân lông, mái tóc dài được buộc lên cao, chuỗi hạt trên trâm cài như giọt sương lay động.


Áo trong của hai cha con giống như một cặp, chờ đến đại điển sắc phong Thái tử có thể cùng nhau mặc bên trong.


Nàng cẩn thận khâu vá, nam nhân khẽ ngước mắt nhìn nàng một cái, nàng cười tươi đáp lại.


Vừa đến giờ Mùi, Lăng Trịnh đứng dậy tới Đông Cung.


Nó đã rất quen thuộc đường đến Đông Cung, thái giám, long vệ phía sau nhắm mắt theo đuôi, đi sát theo nó.


Nhi tử vừa đi, nam tử đứng dậy đi tới trước mặt nàng, lấy đồ trong tay nàng ra đặt sang một bên, "Nào, đi với ta một lát."


Nàng mỉm cười, giữa mày không có vẻ buồn bã khó thấy trước đây, cả người khéo léo như mật đào, xinh đẹp đáng yêu, ngửa đầu nhìn hắn, "Tuân chỉ, bây giờ bệ hạ muốn đi đâu, thần thiếp chắc chắn sẽ theo cùng, châm trà rót nước, mài mực thêm hương, thần thiếp đều có thể đảm nhiệm."


Nàng nịnh nọt, lấy lòng, hắn bị chọc cười, lông màu giãn ra, con ngươi mặc ngọc nổi lên gợn sóng, môi anh đào như đóa hoa nở rộ, khuôn mặt anh tuấn có một không hai chấn động trời đất.


"Phu quân, chàng thật đẹp." Nàng không tự giác lẩm bẩm thành tiếng.


Đóa hoa nở rộ xinh đẹp, trong con ngươi đen nổi gợn sóng.


Nàng nhìn càng thêm si mê, "Phu quân, chàng cứ ở yên trong phòng đi, đừng đi ra ngoài hại người, nếu chàng muốn hại thì hại một mình ta thôi."


Đóa hoa trên môi nam tử chợt thu hồi, con ngươi mặc ngọc cũng khôi phục bình tĩnh, "Được."


Phu thê hai người ra ngoài, mỗi người đều khoác áo choàng của mình, một xanh đen một phấn hồng, kết hợp lại càng tăng lên sức mạnh, tuy trong Ngự hoa viên có một màu xanh lục, nhưng cảnh tượng vào đông đại để cũng không có gì xem.


Xa xa có thể nghe được tiếng ca truyền đến từ An Xương cung, Nam San cười một tiếng: "Thái Thượng Hoàng rất bảo vệ Lăng Nhi, ngược lại ngoài dự đoán của mọi người."


Ánh mắt hắn tối lại, nhớ tới rất nhiều năm trước, mỗi lần hạ triều, thường thấy bóng dáng nhỏ bé trên đường đến Chính Dương cung, tuổi tác tương đương Lăng Nhi, dáng vẻ muốn tới gần lại không dám tới gần, trốn phía sau thái giám, sợ hãi nhìn hắn.


Hắn không dừng lại mà lập tức đi qua.


Hiện giờ bóng dáng nhỏ bé đó đã là người làm tổ phụ, nghe nói gần đây thường chờ Lăng Nhi trên đường tới Chính Dương cung, có lẽ do tướng mạo Lăng Nhi giống mình.


Tuy Lăng Thành Phong không đủ quyết đoán, làm một đế vương mà nói hắn quá mềm lòng, đây là nguyên nhân hắn vẫn luôn không ngăn cản đối phương tiếp cận Lăng Nhi.


Nam San nhìn vẻ mặt hắn là biết hắn nhớ tới chuyện xưa, Thái thượng hoàng là con nuôi của hắn, rốt cuộc vẫn có một chút tình nghĩa, người càng già càng mềm lòng: "Người già đa tình."


Già?


Hắn quay đầu nhìn nàng, hắn già ư?


Nàng vội vàng xua tay: "Không phải nói chàng, là nói Thái thượng hoàng."


Ngẫm lại lại không đúng, Thái thượng hoàng là con nuôi của hắn, Thái thượng hoàng đã già rồi, vậy không phải hắn càng già hay sao, còn nàng cũng là yêu tinh già, nàng lè lưỡi, cúi đầu bật cười.


Tiếng đàn sáo từ An Xương cung không dứt bên tai, hôm nay nghe thấy, ngược lại cũng cảm thấy có chút thú vị, vốn nàng không phải người hoạt bát, nam nhân của mình cũng trầm tính, Thái thượng hoàng lại có hứng thú, mỗi ngày ca múa không ngừng.


Tiết trời gần tháng chạp, tịch mai trong vườn đã nở rộ, hắn kéo tay nàng chậm rãi đi tới, ngửi hương hoa mai mát lạnh như có như không.


Gần giờ Thân, hai phu thê ngọt ngào đi tới Đông Cung đón nhi tử, Khương Thủ phụ hành lễ, Nam San cười nhẹ bảo hắn bình thân, thuận tiện nói một tiếng: "Thái phó vất vả rồi."


"Thái tử điện hạ thông minh hơn người, thần không dám nhận một tiếng vất vả của Hoàng hậu."


"Từ xưa đến nay, người làm thầy đều được người khác tôn kính, thái phó là thầy của Thái tử, đảm đương nổi tiếng cảm ơn của bản cung."


Khương Thủ phủ lập tức nói không dám, cúi người thấp hơn.


Nam San nhìn Nam Lang và Thẩm Vân Thanh đằng sau Lăng Trịnh, hai người cũng hành lễ rất ngay ngắn, từ khi Nam Lang vào Đông Cung, nàng sai người chăm sóc cẩn thận, bao gồm một thư đồng khác Thẩm Vân Thanh cũng không ngoại lệ.


Nam Lang hành lễ với tỷ tỷ của mình, trong miệng gọi Hoàng hậu nương nương, so với trước kia, xác thật ổn trọng không ít, cũng không còn tròn vo như trước, cơ thể bắt đầu gầy đi, giữa mày càng thêm giống Đinh thị, Nam San mỉm cười, vẫy tay với cậu: "Lang ca nhi, hôm nay cùng tỷ tỷ tới Chính Dương cung dùng bữa."


Tiểu thiếu niên khép hai tay hành lễ: "Tuân chỉ."


Hai Đế Hậu ở phía trước, phía sau là Thái Tử, Nam Lang và Thẩm Vân Thanh, sau khi họ rời Đông Cung, Khương Thủ thủ mới dám đứng thẳng, nhìn một lớp tuyết mỏng trên tường cung.


Bệ hạ không giao cho người khác mà tự mình dạy dỗ Thái tử tập võ, rèn luyện thân thể, đến lúc tan học, Đế Hậu cùng tới đón, Thái tử được coi trọng chưa từng có, nếu những người có chút tâm tư thấy cảnh như vậy, e là muốn chọc mù hai mắt, hận bản thân ngu ngốc, mắt chuột.


Đoàn người Đế Hậu đi ở phía trước, thái giám, long vệ bước sát theo sau, tuyết đã ngừng rơi, trên đường không còn thấy bông tuyến nào, trên những ngọn cây tùng bách hai bên đường còn đọng mấy cục tuyết giống như đóa hoa, trắng tinh loá mắt.


Thẩm Vân Thanh tò mò nhìn ngó khắp nơi, nó từ Tây Sơn phủ vào kinh, vốn nghĩ nhà mình đã rộng lắm rồi, không nghĩ tới hoàng cung còn rộng hơn, trước kia ở Đông Cung đã rất giật mình, nay từ Đông Cung đến Chính Dương cung, xuyên qua khoảng non nửa hoàng cung, rộng đến khó có thể tưởng tượng, nó há hốc miệng, lẩm bẩm nói: "Thái tử điện hạ, nhà người thật lớn."


Lăng Trịnh ngẩng đầu, có chút đắc ý: "Đúng là rất lớn, rất nhiều nơi cô còn chưa đi qua."


Nói xong, dường như nó nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lau láu, dáng vẻ nóng lòng muốn thử, chớp mắt nói với Thẩm Vân Thanh: "Ngày mai nghỉ chúng ta đi thám hiểm, đi dạo một lượt những nơi chưa đi qua ở hoàng cung đi."


Thẩm Vân Thanh không rõ thám hiểm có ý gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Thái tử điện hạ, chắc là chuyện rất vui, cũng hơi động lòng, dù sao đều là đứa trẻ không đến sáu tuổi, ham chơi đương nhiên phải có.


Nó lắp bắp nhìn Lăng Trịnh, trong mắt có tò mò và chờ mong.


Nam Lang lớn hơn, cẩn thận nhìn Đế Hậu phía trước, cảm thấy có chút không ổn, nhìn bọn họ, thấp giọng nhắc nhở: "Thái tử điện hạ, việc này còn phải báo Bệ hạ và Hoàng hậu thì mới làm được."


Nam San ở đằng trước đã sớm nghe được tiếng thầm thì của mấy đứa trẻ phía sau, nhướng mày cười với đế vương mặt mày nghiêm túc, quay đầu nhìn ba đứa trẻ: "Mấy đứa có thể thám hiểm ở trong cung, nhưng phải dẫn theo thái giám và long vệ, không thể tự tiện đi xa."


Ba người cùng nói tuân chỉ, Nam San cười tươi hơn, nam nhân bên cạnh lại nhăn mày, giống như cảm thấy như vậy quá mức thả lỏng đối với trữ quân của một nước, nàng khẽ nói: "Phu quân, trẻ con tầm này chính là tuổi ham chơi, đọc sách chơi đùa, hai việc kết hợp, không thể xóa đi thiên tính của bọn chúng."


Lăng Trọng Hoa thấy thê tử hứng thú bừng bừng, mím môi không nói một lời, quay đầu lại, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn nhi tử, ý bảo nó phải chú ý đúng mực, Lăng Trịnh gật đầu.


Nam San phái người thông báo cho Nam gia và Thẩm gia, ngày mai không cần đón hai vị công tử xuất cung.


Ngày hôm sau, ba cậu nhóc ăn sáng rất nhanh, đặc biệt là Lăng Trịnh, ngẫm lại lúc nó vẫn còn là lão hổ đã từng bắt thỏ, bắt gà rừng, có thể chạy nhảy khắp nơi trong rừng, chạm mặt động vật khác thì gầm lớn một tiếng, doạ chúng chạy trốn khắp nơi, cực kỳ uy phong, cực kỳ vui sướng.


Đặt thìa bạc xuống, Lăng Trịnh hoan hô một tiếng, chạy ra ngoài điện, tốc độ của nó rất nhanh, gần như là chạy như bay ra ngoài, dáng vẻ nhảy qua ngưỡng cửa giống hệt lúc còn là đại hổ, tuy nhỏ gầy đi rất nhiều, nhưng bởi vì gần đây đi theo phụ thân tập võ nên mạnh mẽ linh hoạt, Thẩm Vân Thanh chạy sát theo sau, ngược lại Nam Lang hành lễ với tỷ tỷ rồi mới đi.


Nhìn ba cậu nhóc rời Chính Dương cung thì giống như ngựa hoang thoát cương, một lát đã chạy không thấy bóng dáng, Nam San lắc đầu bật cười, đây mới là dáng vẻ trẻ con nên có.


Bên ngoài nổi gió, lạnh hơn trong điện rất nhiều lần, nhưng bọn nhỏ lại không để ý, may mắn hiện giờ trong cung ngoài Chính Dương cung và An Xương cung, cung điện khác đều không có người, cũng không sợ va chạm cái gì, hoặc là nhìn thấy cái gì không nên thấy.


Chờ đến gần trưa, ba người trở lại Chính Dương cung, trên quần áo đều dính bùn đất, mặt cũng nhọ nhem, nhưng mắt ai cũng sáng quắc, đặc biệt là Lăng Trịnh, nét tươi cười tuỳ ý hơn rất nhiều.


Nam San sai người dẫn Nam Lang và Thẩm Vân Thanh đi rửa mặt chải đầu, còn mình dắt tay nhi tửu đi vào trong điện, Lăng Trọng Hoa chậm rãi đi ra, Lăng Trịnh thần bí kéo hắn sang một bên: "Cha, con phát hiện ở núi giả Ngự hoa viên có tảng đá có thể chuyển động, hình như bên trong có hang động nào đó, trông có vẻ rất sâu."


Ánh mắt Lăng Trọng Hoa hiện vẻ kinh ngạc, trong Ngự hoa viên có một mật đạo, thiết kế rất tinh diệu, người thường vốn không thể phát hiện, Lăng Nhi phát hiện như thế nào.


Lăng Trịnh nhìn thấy sắc mặt phụ hoàng thì biết hang động rất quan trọng: "Cha, con đi vào trước, một mình phát hiện, sau đó bọn họ muốn vào, con lập tức thả cục đá lại, không cho những người khác biết."


Lăng Trọng Hoa nhìn nó bằng ánh mắt tán dương, khuôn mặt Nam San hiện vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ Lăng Nhi phát hiện mật đạo hoàng cung trong truyền thuyết.


Giọng nói dõng dạc của nam tử giải thích nghi ngờ của nàng: "Trong Ngự hoa viên có một lối đi bí mật, là để phòng trường hợp chẳng may cho các hoàng tử, công chúa, phi tần chạy trốn, thiên tử thì khác, ở trong Long Cực điện xây dựng một mật đạo, ngoài hoàng đế các đời thì không ai biết."


Nam San tắm rửa thay y phục cho nhi tử xong, Lăng Trọng Hoa dắt tay nó đi đến Long Cực điện, nàng biết chắc hẳn là đi xem mật đạo hoàng đế mới biết kia.


Lăng Trọng Hoa ra hiệu nàng đuổi theo, nàng cười một tiếng: "Ta không đi đâu, nếu chỉ truyền cho thiên tử, ta là một nữ nhân e là không ổn, lại nói, nếu thực sự có một ngày đó, chàng và nhi tử cũng sẽ không bỏ lại ta, nếu thiên tử là những người khác, ta biết bí mật này cũng vô dụng, người khác làm đế, ta cũng không vào được Long Cực điện."


Nam nhân cụp đôi mắt u ám, yên lặng nhìn nàng: "Sẽ không có ngày đó."


Lăng Trịnh cũng nắm chặt tay: "Lăng Nhi cũng nhất định sẽ bảo vệ mẹ thật tốt."


Nàng mỉm cười đáp: "Mẹ đương nhiên tin tưởng hai người."


Thật lâu sau, hắn dắt tay nhi tử xoay người ra cửa, vẻ mặt hai người đều nghiêm túc, ngay cả dáng vẻ bước đi cũng rất giống nhau, nàng đứng phía sau nhìn không nhịn được bật cười.


Hai cha con vào Ngự thư phòng trong Long Cực điện, Lăng Trọng Hoa ôm nhi tử ngồi trên long ỷ, nắm tay nhi tử, vươn đến miệng rồng trên tay vịn long ỷ, ấn lưỡi rồng xuống, bức tường đằng sau đột nhiên di động từ từ, lộ ra một cánh cửa ngầm.


Lăng Trịnh há hốc miệng, Lăng Trọng Hoa dắt nhi tử đi vào cửa, lại ấn một cái lên viên gạch trên bức tường bên trong, cánh cửa lập tức đóng lại.


Hắn cúi đầu, nghiêm túc nhìn nhi tử, "Thấy rõ không?"


Cậu bé gật đầu.


Trong mật đạo hơi tối, phía trước lại có một chút ánh sáng, hắn bế lên nhi tử đi về phía ánh sáng, ánh sáng do dạ minh châu trên tường vọng lại.


Nơi này rất rộng, bên cạnh còn có mật thất, hắn mở cơ quan, bên trong mật thất có đầy đủ nước sạch, lương khô cho hai ba người ăn uống trong hơn ba tháng.


Đóng mật thất lại, hai cha con lại đi về phía trước, đi khoảng hai canh giờ thì tới trước một cánh cửa lớn bằng đá.


Lăng Trọng Hoa lại dùng chiêu cũ, dùng cơ quan mở cửa đá, ánh sáng chiếu vào, hai cha con đi ra ngoài, ấn cơ quan đóng cửa, cự thạch khép lại, phóng mắt nhìn thì ra là hoàng lăng.


Lăng tẩm tổ tiên Lăng Thị san sát nhau, trang nghiêm ngay ngắn, hắn kéo nhi tử khấu đầu ba cái, sau đó đi về phía trước, đột nhiên một tấm bia cẩm thạch trắng đập vào mắt, tấm bia như một cây cột, khắc hoa văn Bàn Long, mặt trên khắc hai chữ Chính Lăng.


Lăng Trọng Hoa dừng bước, đôi mắt đen như mực.


Đó chính là lăng mộ của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.