Nhưng mỗi lần nhớ tới võ công cao cường kinh hãi, nàng có thể mơ hồ cảm thấy, lai lịch của hắn sợ là không có đơn giản như vậy.
Núi Thiếu Thất phải mất bao nhiêu nhiệt tình mới có thể dưỡng được cao thủ cường đại như thế.
Kết quả, hắn nói chạy liền chạy? Đổi là ai cũng sẽ không cam lòng.
Ánh mắt của nàng cô đơn rũ xuống, bắt đầu nghiêm túc suy tính, nếu như có ngày, hòa thượng lớn nhỏ tìm tới của thì làm thế nào đây.
Tiêu Trúc cưới nàng, chính là phu quân của nàng, đời này kiếp này, không thể sửa đổi.
Muốn nàng trơ mắt nhìn hắn cạo trọc đầu lần nữa, trở về hầu hạ phật tổ, thật xin lỗi, nàng thà bị chết cũng tuyệt đối không đồng ý.
Nghĩ đến mức mất hồn, cư nhiên quên mất giãy giụa, lẳng lặng dựa vào ngực hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Ngược lại Tiêu Trúc dừng lại động tác, dừng lại tại thời điểm nguy cấp, nghiêng người, từ trên người nàng leo xuống, không nhìn cơ thể dục ý lăn lộn, điều tra, nhìn về nàng, "Lăng Không, nàng đang nhớ cái gì? không bỏ được vi phu sao?''
Da trên người hắn vẫn rất tỉ mỉ, chỉ có lòng bàn tay thô ráp, vuốt ve má nàng, chà xát, người có chút đau nhói.
Mộ Lăng Không mở rộng cánh tay, ôm chặt lấy hắn, dúi đầu vào lồng ngực của hắn, buồn buồn nói: "Phu quân, chàng thích uống rượu ăn thịt, nếu như lại làm hòa thượng, lại phải có những điều cấm kỵ, cấm kỵ rượi thịt.''
CHỉ là mấy câu thì thầm của nàng.
Tiêu Trúc xác định được sự lo lắng của nàng.
Vì vậy thở dài, tiến tới bên tai nàng, hôn rồi lại hôn, "Lăng Không, ta đã không bỏ được nàng, đời này, chúng ta đều muốn ở chung một chỗ. Đại Đô, vi phu nhất định phải đi một chuyến, lại không phải là dáng vẻ nàng tưởng tượng, đợi sự tình được giải quyết, ta quyết định nói rõ ràng đầu đuôi cho nàng, tuyệt sẽ không có nửa chữ giấu giếm."
Hắn không muốn lừa gạt nàng.
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm phơi bày tất cả.