Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Quyển 1 - Chương 56: Muốn đi? Đừng mơ



Lần đầu đến, cư nhiên liền lộ hành tung, nàng không nói gì, khẽ nguyền rủa mấy tiếng, quyết định rút lui thật nhanh.

Bất luận như thế nào, cũng không thể bị bắt.

Đáng tiếc, nàng cũng không biết, những thứ này sống an nhàn sung sướng đã lâu, các cao thủ mỗi ngày đi tới đi lui 'trông nhà' đã không gặp thích khách giống như vậy, một hơi thở của nàng đã tiết lộ, lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người, bốn phương tám hướng, phong kín tất cả đường đi.

Nghĩ đến? Có thể.

Muốn đi? Đừng mơ.

Lúc đầu nàng còn thành thạo, rất nhanh, liền bị đuổi luân phiên mà thở hồng hộc, những cao thủ võ công cao cường, sợ là hôm nay nàng sẽ phải ngã ở chỗ này.

Bả vai đau nhức, từng trận đánh tới, người nàng đã sớm ướt đẫm, có chút là mồ hôi lạnh do bị thương, có chút mồ hôi nóng thấm ra ngoài, quần áo đã dính hết vào người.

Mới đặt chân để thở dốc, liền lại bị người khác phát hiện, vài chục thanh vũ khí sắc bén bổ tới nàng, nàng tìm đúng hướng, phóng nhẹ nhàng lên tường cao, hoảng hốt bỏ chạy về phía trong của Cấm cung.

Đế Tuấn đang chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên có người báo cáo, thích khách vào nội cung, đang toàn lực vây quét.

Miệng hắn hếch lên, lộ ra một nụ cười với ý châm chọc, đang định hoàn toàn không chú ý đến, lại lơ đãng nhìn thấy một thân hình quen thuộc, từ cửa sổ chính khắc hoa hồng bay vọt sang.

Vẻ quen thuộc này ở sâu trong tâm hồn hắn, khiến hắn lập tức nhận ra người đó.

Mày kiếm xiết chặt (nhăn cả khuôn mặt), thân hình hóa thành môt tàn ảnh, toát ra mấy cái trên không, giương cách lớn nhào tới.

(em cũng không biết thế võ này @@)

Mà giờ khắc này, nàng đã hãm sâu vào nguy cơ lớn nhất trong cuộc đời, võ công của nàng cường đại, cao thủ đại nội đuổi theo nàng không thể không thể hiện hết võ công, nếu sơ ý một chút, nàng sẽ chạy thoát mất.

Không biết sau bao nhiêu lần chém giết, lại có hơn mười lưỡi dao sắc bén phát ra ánh sáng sắc lạnh, từ bốn phương tám hướng hướng hướng nàng đâm tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.