Vẽ đường vòng cung hoàn hảo, đạp xuống chậu hoa được tu bổ xinh đẹp, chậu hoa liền bị đập nát bét.
''Đây là thê tử của bổn vương.'' Rõ ràng hắn tức giận sắp nổ tung, nhưng giọng nói không có chút nào thay đổi, giọng nói hơi có vẻ lành lạnh, giống như bị bao bọc bởi khí lạnh đất bắc, chữ chữ hàm chứa cục băng lạnh, hóa thành kiếm sắc, cắn giết bão tố.
Thê tử?
Hai chữ này, vang lên ầm ầm, chấn động một nhóm người.
Người nào cũng chưa từng nghe qua cửu hoàng tử cưới vợ.
Chỉ là nhìn thấy thái độ quý trọng, lại không phải giả vờ, nội tình trong đó như thế nào, hoàn toàn không phải là bọn nô tài có thể đoán được .
Ánh mắt của hắn lại dò xét, rốt cuộc phát hiện trên trường kiếm trong tay một người có vết máu của nàng, so sánh vết thương, xác định là do hắn làm, ánh mắt vốn sắc bén lại chợt thoáng qua ý vị sát khí.
Bế ngang Lăng Không, Đế Tuấn xoay người chậm rì rì, không nói một lời, hướng tẩm cung đi tới.
Sắp vào cửa thì mới nhỏ giọng phân phó hai thị vệ một nam một nữ đi sau, "Tiểu Nam, Tiểu Bắc, mang người đả thương vương phi của bổn vương chặt làm trăm mảnh."
"Vâng" đáp lời, người liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ thối lui, đi theo cái thị vệ đáng thương đã bị cửu hoàng tử in dấu tử.
Tuy nói hắn cũng coi là công tác tận trung, đáng tiếc đả thương người yêu thích của vương gia.
Nghĩ kêu oan, cũng không có lý.
Cửu hoàng tử làm việc, có khi nào không chiếm cứ chữ lý.
Đóng cửa lại, chỉ còn lại hai người.
Tiêu Trúc —— cũng chính là cửu hoàng tử nước nước Mạc Thương nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, lấy ra kim dược tốt nhất, xé rách quần áo, cẩn thận giúp nàng xử lý vết thương.
Thật may không tính là sâu, bị thương ngoài da mà thôi, xem ra dọa người, trên thực tế cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.