Nếu như có thể, khiến nàng ngủ mãi như vậy thì thật ra cũng không tồi.
Đế Tuấn lắc lắc đầu, một mùi thơm thoáng qua chóp mũi, đó là hơi thở mê người đặc biệt của thức ăn.
Hắn cảm thấy đói bụng rồi, Lăng Không nhất định cũng rất muốn ăn đồ, nàng là bệnh nhân, ngủ mãi không ăn, đều không có lợi với vết thương.
Hắn tự nhận là nam nhân tốt đau lòng cho nữ nhân.
Vì vậy, ngón tay của hắn thay thế đại não làm quyết định, giải khai huyệt đạo.
Hắn còn chưa suy nghĩ rõ động tác này đại biểu cho cái gì.
Rất nhanh, lông mày của nàng run rẩy nhẹ nhàng.
Đế Tuấn dùng sức nuốt xuống một bãi nước miếng, ở bụng phát ra một tiếng vang óc óc, miệng đắng lưỡi khô chờ đợi.
Cuối cùng nàng cũng tỉnh táo lại, tròng mắt nồng đậm buồn ngủ rất nhanh phát hiện ra bóng dáng của hắn, theo thói quen cười trước cho hắn nhìn, ''Tiêu Trúc, nhìn thấy chàng thật tốt, thiếp rất lo lắng đó là một giấc mơ.''
Có lẽ bởi vì vẻ mặt của nàng giống với vẻ mặt thường ngày, làm Cửu hoàng tử thoáng an tâm một chút.
Hắn nhanh chóng đỡ nàng dậy, để hai tấm nệm dầy ở ngang lưng nàng để chèo chống thân thể, tiếp đến lấy quần áo, từ trong ra ngoài, từng món một mặc trên người nàng.
Đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua da thịt trắng mịn thì mang theo từng trận cảm giác run rẩy, nhiễu lấy ý chí của hắn.
Nương tử của hắn, lực hút tạo ra đối với hắn còn mạnh hơn so với tưởng tượng.
Không tự chủ, lại nuốt xuống một bãi nước miếng, tự mình nén xuống ý tưởng đang nhào lên, bất đắc dĩ, làm quân tử giả trước khi 'sắc' làm loạn, từng cái từng cái, đem áo làm cản trở tầm mắt mặc trở lại trên người nàng.
Ngay cả tất vải cùng giầy, cũng không sai người khác, tự thân tự lực.
Mộ Lăng Không yên lặng nhìn chăm chú bóng dáng cao lớn đang quỳ một gối dưới chân nàng, tóc mới mọc ra một đoạn ngắn, thêm mấy phần bướng bỉnh và cương quyết.