''Cái lão kia làm sư phụ của vi phu ép vi phu thề trước mặt của phật tổ, biện pháp duy nhất muốn xuống núi của cuộc đời này chính là đánh hắn nằm xuống, nương tử, lúc ấy vi phu thật đáng thương, đừng xem lão hòa thượng kia đã trăm tuổi, nhưng càng sống càng yêu nghiệt, võ công cao đến mức độ biến thái biến thái biến thái, ta phí sức học tập, cố gắng tăng thêm võ công, mới nguy hiểm thắng được.''
"Tóc là xảy ra chuyện gì?'' nàng vẫn chú ý chuyện này, nàng bị hắn lừa đến thảm, từ trong ra ngoài, sẽ không có một chuyện nào là thật.
Mà lúc đầu gặp, đầu trọc và tăng bào, là nguyên nhân lớn nhât gạt nàng.
"Ta còn có một đệ đệ cùng cha khác mẹ, tên gọi Thái Nhất, năm đó cũng bị lão hòa thượng kia lừa gạt vào trong miếu, tiểu tử này nhỏ tuổi hơn ta, nhưng điểm gian lại nhiều không dứt, ngày xuống núi hôm đó, chúng ta đánh cuộc, vi phu thua, giá chính là cạo trọc, đổi hòa thượng, làm hòa thượng ba tháng.''
Một tiếng hút không khí, hai mắt nàng bỗng nhiên trợn tròn, "Còn có người giảo hoạt hơn so với ngươi.''
Một hớp nước trà của hắn phun ra thật xa, may mà quay đầu kịp thời, mới không có gây họa tới bàn mỹ thực.
Ho khan một hồi lâu, mu bàn tay biến mất nước đọng, hắn kêu oan, ''Nương tử, vi phu rõ ràng là trung thực, người đang hoàng thiện lương, nàng không thể so sánh ta với cái tên gia hỏa kia, chờ sau này nàng gặp hắn liền biết, ánh mắt tìm nam nhân có bao nhiêu anh minh.'' Dừng một chút, lại vỗ vỗ miệng, hứ mấy cái, "Vi phu thu hồi lời nói vừa rồi, Thái Nhất không thấy cũng được, chờ chuyện bên này chấm dứt, chúng ta liền lặng lẽ tránh đi, ra ngoài tiêu diêu tự tại, sau đó không cho hắn thấy nàng cả đời , hắc hắc."
Chỉ có bộ dạng như vậy mới là an toàn nhất.
Mộ Lăng Không bẹt bẹt miệng (mở miệng) ''Một câu nói thật cũng không có, người đàng hoàng, tiếp tục thẳng thắn đi, ngươi còn lừa ta cái gì?"
Nàng đối với chuyện đệ đệ, một chút hứng thú cũng không có, bây giờ nói chính là chuyện của hắn, khỏi phải nghĩ đến nói sang chuyện khác.