"Được rồi...Tiêu Trúc, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? 14? hay là 15? Lão hòa thượng của núi Thiếu Thất lấy gì mà nuôi ngươi cao lớn như này? Ngày ngày cầm đại bổ đan, linh dược trân quý cho ngươi làm đồ ăn vặt sao? Võ công của ngươi cũng quá dọa người rồi."
"Người ta.... thật ra đã 27 tuổi rồi."
''Chẳng lẽ ngươi cũng mang mặt nạ da người sao? hahahahah, nếu dáng vẻ của ngươi là 27 tuổi, vậy ta nên nói với người khác là mình 30 tuổi.?"
"Ai da, như vậy cũng không lừa được ngươi, Lăng Không, ngươi thật thông minh."
........................
Đầu của nàng nổ ầm ầm.
Hắn nhìn dáng vẻ ngây người như phỗng của nàng, mặt ảo não, "Nương tử, nàng đoán được hay không.''
"Tiêu Trúc, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Giơ cánh tay lên, nàng xoa gò má của hắn, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay là làn da trắng nõn mềm mại, hoàn mỹ hơn so với da của nàng, , thật giống như da trẻ con mềm mại trong suốt.
"28, trước đó vài ngày vừa sinh nhật.'' Hắn cắn chặt răng, âm thanh rất nhỏ, khẽ run, hiển nhiên cũng không phải rất thích thẳng thắn trước mặt người khác.
Canh tay nàng cứng đờ, không dám tin vào tai mình,''ngươi nói cái gì?''
Nghe lầm, nhất định là nghe lầm, ảo giác, nàng xuất hiện ảo giác.
Nét mặt hắn mặc dù có chút vặn vẹo nhưng vì nương tử thân yêu, lặp lại từng câu từng chữ, ''Hai mươi tám tuổi, dáng dấp ta trẻ tuổi, nhìn qua không thấy già."
Không thấy già? Hắn là không phải quá khiêm tốn.
Bộ dạng này, dung mạo này, ném tới trên đường, trừ vẻ bên ngoài bền chắc cao to so với thiếu niên tầm thường mười mấy tuổi, rõ ràng vẫn mang vẻ ngây thơ của tiểu oa nhi (trẻ nhỏ).
Nàng còn có cảm giác mình lớn hơn hắn, đối với hắn là che chở, là mười phần để ý.
Không ngờ, tiểu trượng phu thật ra đã sớm là một nam nhân trưởng thành không thể quen thuộc hơn được.