Hắn nói nghiêm trang, ngược lại nàng có chút chần chờ, ''Chàng làm sao vậy?''
Mặc kệ như thế nào, đều là phu quân của mình.
Mặc dù nàng không hài lòng hành vi của hắn trong quá khứ, nhưng trong lòng vẫn nhớ hắn.
''Nương tử mở cửa ra trước, cách một tầng, nói không rõ nha...'' Nghe giọng nói của nàng đã giãn ra, nội tâm hắn mừng thầm, vội vàng tăng thêm độ mạnh của lời nói, đuôi lông mày theo tâm tình biến hóa sinh động hếch lên, cũng không quên liếc ánh mắt mấy cái sang Tiểu Nam và Tiểu Bắc.
Mấy người càn rỡ, cư nhiên mở miệng lớn như vậy, là đang cười hắn sao?
Hừ, đọi lát nữa tính sổ với các ngươi.
Hai thị vệ một nam một nữ cuối cùng cũng chú ý đến sát ý trong đôi mắt to tròn đáng yêu kia, ho nhẹ một tiếng, rút ngắn cổ, dùng sức cắn môi, tránh biểu lộ bất cứ cái gì, không động không nói, coi mình là cây trụ, tốt nhất khiến chủ tử bỏ quên sự hiện hữu của bọn họ.
Đế Tuấn hừ lạnh, đối với lần này bày tỏ hài lòng.
Nhìn về cửa phòng đóng chặt, ánh mắt lại thiết tha, quả nhiên lật mặt so với lật sách còn nhanh hơn, hết sức bất thường.
Rốt cuộc nàng đứng lên, tiếng bước chân nhè nhẹ hướng về phía cửa phòng.
Đế Tuấn có thể nghe ra nàng chần chờ, cũng không tình nguyện bị vài ba lời cổ động của hắn.
Nhưng nàng lại cực kỳ để ý hắn.
Thà mạo hiểm nguy hiểm bị lừa lần nữa, cũng không cách nào có tâm sắt đá, không nhìn đến sự tồn tại của hắn.
Lăng Không a Lăng Không, nếu đã sớm đem lòng cho hắn rồi, cả đời của hắn tất nhiên là có liên quan đến nàng.
Cửa phòng khẽ mở, Tiểu Nam và Tiểu Bắc nắm chặt thời cơ, sau khi cung kính hành lễ, giải thích thay chủ tử ''Vương phi nương nương, thuộc hạ đến đưa đồ trang sức và quần áo.'''
Đế Tuấn nhân cơ hội ôm chặt eo của nàng, không cho nàng có cơ hội thoát thân, đợi hai người đặt đồ xuống, nhanh chóng lui ra, mới cúi đầu, cọ mũi vào cổ trắng mịn của nàng....