Nói xong lời cuối cùng, ý cảnh cáo, không cần nói cũng biết, có chút không nhịn được trong thần thái, không muốn tiếp tục đàm luận chuyện này.
Đế Tuấn chỉ cười giễu cợt một tiếng, ''Phụ hoàng, ngược lại ngài đang nói đùa rồi, người được chọn thái tử phi đã sớm xác định, nhi thần đã xin phép ngài, lại sau khi được sự đồng ý, còn lấy một đạo mật chỉ, đêm qua, phủ Tông Nhân đã đem tên tuổi thái tử phi ghi vào ngọc điệp, chờ hôm nay, ngài tự mình đến chiếu kiện thiên hạ."
Nói xong, nhận lấy ngọc điệp và kim sách từ Tiểu Bắc và Tiểu Nam, bỏ vỏ ngoài, quỳ một gối xuống, đưa quá đỉnh đầu, tới trước mặt ông.
"Ngươi. . ." Linh Đế giận dữ, nâng cao giọng nói hét lớn một tiếng, ''Hà Thái Sanh? Lăn tới đây gặp ta?''
Bên trong các quan, một tiểu quan lảo đảo nghiêng ngã chạy đến, cúi thấp đầu, lảo đảo đi tới trước mặt ông, ngã quỵ xuống vấn an.
"Đây là chuyện gì xảy ra?" Ngọc Điệp cùng Kim Sách, kích thích con ngươi đỏ bừng của ông, nếu không phải là trường hợp sắc phong thái tử, sợ là ông sớm đã nổi bão.
"Hoàng thượng. Đích thực vi thần nhận được mật chỉ của ngài, thần hoàn toàn phụng chỉ làm việc.'' Chuyện cho tới bây giờ, trong lòng biết tình cảnh không ổn, cũng chỉ có nhắm mắt, đâm lao phải theo lao tiến hành tới cùng.
Lấy ra mật chỉ tối qua thái tử đưa cho hắn, đưa cho ông xem, ''Bên trên nói, chỉ cần thái tử nguyện ý, có thể kết bái cùng bất luận cô nương trong thiên hạ, từng câu từng chữ thần đã nghiên cứu qua, xác định tuyệt đối không có khả năng phạm sai lầm, mới. . . Mới. . . Mới khắc lục Ngọc Điệp cùng Kim Sách."
Linh Đế giận sôi lên.
Nhưng, ông tìm không ra lý do thích hợp để phản bác.
Chính xác là do ông đưa cho Đế Tuấn.
Nét chữ cùng ngọc ấn có màu đỏ chu sa bên trên là không giả được.
Nhưng, lúc đó ông bị hắn dụ dỗ lừa gạt viết xuống, vốn nghĩ sẽ có ngày dùng đến nó.