Hơn nữa, đây rõ ràng là hắn muốn hoàng đế mất mặt sao?
''Lăng Không, ta mệt, rất mệt, muốn nghỉ ngơi, ngay bây giờ....'' Dưới ánh trăng, hàm răng phản xạ ra ngoài ánh sáng lạnh, như dã thú.
Nàng hoảng hốt một hồi.
Vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy diện mạo này của hắn, mới vừa rồi nàng nổi giận với người khác, còn chưa thể nghiệm được sâu, hiện tại cố gắng dời chuyển trên người mình, cảm giác bị áp bức tỏa ra, làm nàng có cảm giác phản kháng không chịu được.
Được, dù sao ban đêm cũng thuộc về hắn, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể dùng bất cứ phương thức gì để vượt qua.
Nàng trầm mặc đi sau lưng hắn, cảm giác ấm áp không có từ trước đến nay, không cần phải nhìn thấy những nữ nhân kia chảy nước miếng với nam nhân của mình, không thể nghi ngờ là một chuyện hết sức vui vẻ.
Đợi đến khi đi xa, lúc không ngửi thấy mùi hương của nữ nhân nữa, tâm tình của nàng nhất thời vui lên nhiều, tay trái dù bị hắn nắm tới không còn cảm giác, cũng không để ý, bộc phát sung sướng.
Mấy thái giám mỉm cười chào đón, chặn lại đường đi, ''Thái tử có chuyện đi ra ngoài sao?
Dạ yến sắp bắt đầu rồi, hoàng thượng và hoàng hậu cùng các nương nương sắp đến rồi?''
''Cút ngay.'' Hắn căm hận ném ra hai chữ, một trận bão lớn cũng tìm được nơi bộc phát, rõ ràng hắn không gầm thét, nhưng uy nghiêm lại giống như phong bão, làm lòng người kinh hãi.
Bọn nô tài co rúm lại thối lui sang hai bên đường.
Hắn không thèm nói lý, ôm lấy nàng, bước nhanh rời đi, không bao lâu liền biến mất ở cửa cung.