''Lăng Không, nàng lại mở to mắt đoán mò rồi, vi phu hiểu, đều hiểu.'' Âm thanh ôn tồn, nhưng hàm dưới răng lại không có việc đó, vừa cắn vừa gặm, đem nàng thành món sườn kho, không xé rách thịt không cam tâm.
Hắn đang dùng hành động thực tế để bày tỏ, hắn đang rất tức giận.
Mà cắn người là một loại trả thù.
Lúc trước, lúc hắn giận, bình thường đều chọn cách giết người xả hận.
Đối với nàng thì dĩ nhiên không thể, cho nên, cắn là tốt.
Ô, hắn có nhiều cái yêu nàng nha.
Bên trái cánh tay đau xót, hắn cúi đầu, lại thấy nàng đang trừng mắt nhìn hắn, mắt phượng bốc lửa, răng ngà gắt gao ngậm một khối thịt, âm thanh không rõ, ''Muốn cắn cùng nhau cắn, ai sợ ai.''
''Nương tử, thịt vi phu cứng lắm, chớ làm hỏng răng.'' Hắn cười híp mắt há mồm ra, hôn một cái, tiện lưu lại dấu răng, thật đẹp, sưng sưng hồng hồng, có thể tưởng tượng, mấy ngày đều không mất đi màu sắc này.
Hắn muốn thời khắc nàng đau nhói, mới không dễ dàng quên thời khắc dạy dỗ ngày hôm nay.
''Đó là việc của ta.'' Hắn buông miệng, nàng còn chưa cắn đủ, dáng vẻ thở phì phò của nàng, họa khí thiêu đốt, ''Tóm lại, ta tuyệt đối không đi cùng một đám nữ nhân chia sẻ chồng, đợi lát nữa ta cho ngươi hưu thư.''
''Vi phu không có làm sai cái gì.'' Ánh mắt hắn lấp lánh nhìn nàng, suy nghĩ một chút, lại vội vàng bổ sung, ''Ngoài chuyện mới cắn nàng ra, phải là không có phạm qua tội thất xuất.''
''Dừng.'' Không bỏ hắn, nàng hết sức chuyên chú dùng sức cắn.
"Sẽ không vì mấy nữ tử kia, nương tử đốt dấm, liền lấy vi phu trút giận.'' (Chị ý đang ăn dấm chua, để dấm lâu bốc cháy.) Hắn kéo kéo vành tai của nàng, không hiểu uất ức.
Chỉ là ý cười nơi đáy mắt thâm trầm lại tiết lộ ý tưởng chân chính của hắn.
Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nàng sặc dấm, thật mới mẻ nha.