''Dừng.'' Nàng mới không cần trả lời vấn đề vô vị đó.
CHỉ là, sức lực tăng thêm mấy phần, cứng rắn nuốt vào miệng, ánh mắt ướt át khẽ run trung thực lộ ra giấm chua của nàng.
Không cam tâm, nàng không cam tâm.
Nhưng như vậy thì sao?
Nàng không muốn sinh ra là trẻ mồ côi, cũng không ngăn được chuyện hắn sinh ra là thái tử, tất cả đều là ý trời.
Chỉ là, hắn không nên trêu đùa nàng, hắn rõ ràng biết khoảng cách của hai người.
''NHa đầu ngốc, những chuyện nàng lo lắng, đều là nghĩ lung tung, còn muốn bỏ vi phu lại một người chạy, nàng cũng không nghĩ một chút, nữ nhân của ta, ta lại dễ dàng để cho nàng chạy?'' Khoác lại áo choàng cho nàng, ôm chặt, cả mũ cũng đội lại, kẹp chặt bụng ngựa, con lừa đen vui mừng hí to một tiếng, chạy vội dọc theo hướng cửa thành.
''Nương tử, trong mắt nàng là vấn đề lớn, vi phu lại không đặt trong lòng, từ hôm nay, nàng cần nhớ một chuyện, có khó khăn tìm ta, không cần tự mình làm, gánh nặng của nàng, ta đều gánh lấy, xử lý ổn thỏa.''
Cánh môi nàng mím chặt, ngay sau đó lại nhả ra, buồn cười không thể cười, muốn khóc khóc không ra, chỉ là lúc hoan hỉ lúc bi thương, vẻ mặt cổ quái biến ảo, ngay cả hàm răng cũng buông cánh tay của hắn ra.
Hắn trìu mến vuốt ve tóc của nàng, ''Lăng Không, ăn mặc như vậy rất kỳ cục có đúng hay không?"
Tóc mai dính quá nhiều trang sức, kim quang sáng chói, quý phí vô song, tùy tiện lay động trên đầu, bên tai liền truyền đến âm thanh thanh thúy vang dội.... Đẹp thì đẹp thật, chỉ là nặng nề.
Hắn lại siết chặt gương mặt của nàng, ''Nương tử, nàng không thích vàng bạc trang sức này đúng không. Thật ra thì ta cũng không thích, chính là ta nghĩ, nếu chúng ta cùng ghét thì lưu lại làm gì.''