Nàng còn chưa hiểu ý nghĩa ngoài lời của hắn, đã cảm thấy bàn tay to của hắn chợt leo lên đỉnh đầu của nàng bận rộn, từng món đồ trang sức gái trị liên thành bị lấy xuống, hơi ngừng tay, liền tiện tay vứt đằng sau.
''Làm cái gì.'' Trơ mắt nhìn hắn ''bại gia'', lòng của nàng đang rỉ máu, không thích cũng không cần ném, cầm đi bán cũng có thể đổi được ít bạc đấy.
Hoàng tử lớn lên trong phú quý đúng là không giống, coi tiền bạc như cặn bã, thích chơi trò ''ngàn vàng như cặn bã.''
Hắn giúp nàng thả mái tóc dài xuống, không biết lấy cây lược mộc ở đâu, giúp nàng chái tóc.
Nàng mơ hồ nhận sự chăm sóc, đợi đến lúc phục hồi tinh thần, hai người đã đến cửa thành.
Ánh trăng lạnh lẽo, hắn ngồi đàng hoàng trên lưng ngựa, vẫn mặc áo bào màu vàng lúc hành lễ, không kịp thay, khuôn mặt oa nhi thích cười của hắn đều là tà nịnh, vừa nói ra một giọng nói uy nghiêm, ngón tay hướng cửa thành, lạnh lùng ra lệnh, ''Mở cửa thành.''
Nàng muốn động, lại bị hắn gắt gao ép lại, thủ thành chỉ có thể nhìn thấy một bộ tóc như thác nước, thỉnh thoảng bị gió thổi lên, độ cong phiêu sái di dương.
Nàng khó chịu ngột ngạt hỏi, ''Phu quân, chàng muốn đi đâu. Cửa thành đóng, trừ phi có ý chỉ của hoàng thượng, nếu không ai cũng không được ra thành.''
Mấy quân lính trước đầu ngựa gật đầu phụ họa.
KHông biết cô gái bị thái tử gia ôm vào là ai, bọn họ cũng cảm thấy khác thường, đây đúng là nói không ra lời thật.
Ai sinh ra đã có gan lớn, dám mở cửa thành bây giờ.