''Điện hạ đi rồi, đem ta bỏ cửa không cần.'' Tiểu Bắc khóc không ra nước mắt, sịu mặt, hốt hoảng không nghĩ ra chủ ý, "Tiểu Nam, chúng ta cũng đuổi theo đi, ngộ nhỡ gia không muốn trở lại, bất cứ giá nào chúng ta cũng liều chết không đi.''
Tiểu Nam nhảy xuống ngựa, tiến lên dắt con lừa đen, bất đắc dĩ liếc mắt, ''Ngươi có khinh công cao cường, có thể giống gia, phóng qua tường hộ thành sao..Ta cũng không mang theo móng leo tường.''
Một câu nói đã đem lòng của Tiểu Bắc tan nát.
Tiểu Nam lại thở dài, "Làm ơn, ngươi không nghe thấy gia phân phó sao? Muốn ngươi đem con lừa đen đưa qua, Tiểu Bắc, chỉ cần cưỡi ngựa đi theo gia, nhất định có thể tìm thấy gia.''
Đến lúc đó, hắn muốn dán theo, cũng không có ai ngăn cản.
Trên thực tế, trong lòng Tiểu Nam cũng có ý niệm này.
Thật vất vả lắm mới để cho điện hạ đón nhận chút tâm ý của bọn họ, nàng cũng không cam cam tâm kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tròng mắt của hắn lại sáng lên, gãi đầu, cười ngây ngô, ''Tiểu Nam, vẫn là ngươi thông minh, ta không ngờ đấy? đi đi, chúng ta nhanh đi chuẩn bị đồ, chủ tử đi vội vàng, nhất định có nhiều chỗ cảm thấy bất tiện....đúng rồi, còn con lừa, cũng phải được phục vụ, nuôi phì nhiêu, chủ tử thấy nhất định vui mừng.''
Nói xong, cũng không để ý ánh mắt không chịu được của Tiểu Nam, vui vẻ nhận lấy con lừa đen, hỏi han ân cần con lừa dài, ngắn, hận không thể giúp nó xoa bóp một phen, thoải mái gào khóc gọi, ngày khác đến trước mặt chủ, cũng coi là một công nhỏ.
Đại Hỉ Đại Bi, hắn đã có điểm thác loạn rồi.
Tiểu Nam lắc đầu một cái, đối với quan quân xem đến mắt choáng váng nói :''tất cả giải tán, chuyện nên làm thì đi làm đi, chuyện tối nay, đề nghị các ngươi im miệng, chủ tử của chúng ta không phải là tính tình dễ chịu, chọc giận Điện hạ, ai cũng không cứu được các ngươi."