“Con lừa đen” là ái mã của thái tử gia, tất nhiên kéo xe không tới phiên nó. Nó chỉ thong thả đi cạnh xe ngựa, được hầu hạ ăn uống chu đáo.
Ban đêm ngủ ngoài đồng, Tiểu Bắc có mệt mỏi như thế nào cũng không quên giúp nó chải long, dâng lên cỏ khô ngon nhất.
Chỉ sợ nếu gầy đi một chút chủ tử phát hiện sẽ không vui.
Đế Tuấn nhìn thấy bọn họ bọc lớn bọc nhỏ như dọn nhà đến, mày rậm đầu tiên là khó chịu nhíu lại, chờ Tiểu Bắc ngượng ngùng xoa xoa tay, vén cửa xe ngựa lên thì lập tức trợn mắt nhìn chằm chằm, tươi cười rạng rỡ.
Hắn vô cùng nhân tính hóa động tác, thị vệ đáng thương sợ lui về phía sau bảy tám bước, cùng Tiểu Nam đang đờ đẫn ngã thành một đoàn.
“Nương tử, mau tới nhìn một chút. Chiếc xe ngựa này có chút không giống.” Hắn chẳng muốn trông nom hai người nét mặt cổ quái kia làm gì, hướng về phía Mộ Lăng Không dùng sức vẫy tay. Chê nàng đi chậm, còn cố ý tiến lên đón, lôi kéo nàng bước nhanh. Hai người nhét chung một chỗ, duỗi cái đầu nhìn vào bên trong.
Mặc dù bên ngoài không khác xe ngựa bình thường là mấy, ngay cả cửa xe cũng cố ý làm cũ đi. Chỉ khi mở ra nhìn thấy bên trong, liền có cảm giác thay đổi càn khôn là như thế này đây.
“Nương tử, nhìn nơi này một chút, mềm nhũn, nóng hầm hập. Nếu chúng ta nằm ở bên trong, xe ngựa một đường hướng về phía trước, sau đó…… Hắc hắc, nàng nói, thật có nhiều sảng khoái nha!” Hắn sắc sắc mị mị tiến tới bên tai Mộ Lăng Không, nói nhỏ mấy tiếng phóng đãng mập mờ. Âm thanh vừa vặn chỉ hai người nghe được, bàn tay còn không quy củ vuốt eo của nàng.
“Phi, không biết xấu hổ, Tiểu Nam và Tiểu Bắc còn ở đây, nói lời điên khùng gì vậy.” Mộ Lăng Không chưa bao giờ coi mình là nữ nhân da mặt mỏng. Nhưng ở bên cạnh Đế Tuấn chuyện động chút nàng lại đỏ mặt trở nên bình thường.
Không phải nàng quá xấu hổ, thật sự là hắn quá lẳng lơ. Hai người căn bản không phải là đối thủ cùng bậc.