Mộ Lăng Không cực kỳ tức giận hung ác trừng hắn một cái. Đối với người hồn nhiên da mặt vô cùng dày kia im lặng tuyệt đối.
Chỉ là nàng chỉ có thể phát tiết ở ngoài như vậy, cũng không có cách nào cản trở hắn gây rối.
Đối với nam nhân đen tối như vậy cũng chỉ có cách nhận mệnh.
Đề tài không có cách nào tiếp tục,nàng lựa chọn lui bước, quay người bỏ chạy, mấy hơi thở liền chui vào rừng sâu, không nhìn thấy bóng dáng.
Tiểu Nam nhanh chóng theo sau phục vụ, không cần Đế Tuấn phải phân phó cái gì.
Chỉ cần nịnh bợ thái tử phi, muốn ở lại bên cạnh điện hạ, tự nhiên không cần mất công sức.
Tiểu nha đầu rất thông minh, từ nơi nào rat ay để có được hiệu quả cao nhất, nàng so với ai cũng là người hiểu nhất.
Bóng dáng Mộ Lăng Không vừa biến mất trong tầm mắt, bộ dạng ôn tông dịu dàng trên mặt Đế Tuấn lập tức thu lại, gương mặt trẻ con đáng yêu căng thẳng, chỉ còn hàn băng vạn năm. Thỉnh thoảng con ngươi đảo vòng, lộ rõ thường ngày tà nịnh tàn nhẫn.
Tình cảnh trước mắt, đúng như đàm hoa nhất hiện, thoáng qua rồi biến mất. Khiến cho Tiểu Bắc hoài nghi, thái tử trò chuyện vui vẻ, có phải hay không chỉ là ảo giác?
“Tiểu Bắc, điểm quan trọng là cái này?”
Tay Đế Tuấn chỉ xe ngựa, cũng chính là nó mới khiến hai vị chủ tử tranh cãi một trận, thị vệ đần độn còn không biết thái tử phi có phải thật sự tức giận.
Hắn toàn thân căng thẳng, không biết là phúc hay họa, nhắm mắt trả lời: “Gia, thuộc hạ chỉ là muốn hành trình của ngài và thái tử phi càng thêm thoải mái. Nương nương hơi gầy, gân cốt dễ hư, ngồi ở bên trong như vậy có thể giảm bớt chút mệt mỏi.”
“Ân.” Cực kỳ bình thản đáp một tiếng, thái tử gia vẫn không có thêm phản ứng, hỏi tới một vấn đề không liên quan: “Chuyện bên kia như thế nào?”
“Hồi gia, hoàng thượng giống như rất tức giận.” Tiểu Bắc tâm tình thấp thỏm: “Chỉ là, trước khi rời đi thuộc hạ tìm hiểu được ít tin tức, nghe nói, hoàng hậu nương nương khuyên bảo hoàng thượng, tạm thời chưa phái truy binh tìm điện hạ.”