Mộ Lăng Không vốn là buồn ngủ ngáp một cái, gối lên đùi Đế Tuấn mơ màng.
Nhưng nghe mấy câu nói của hắn buồn ngủ lập tức biến mất, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
“Không về nhà? Vậy chúng ta đi đâu?”
Trước đây không phải hắn vẫn luôn một mực nói…… dẫn nàng về nhà sinh con sao.
Kế hoạch thay đổi lúc nào vậy, sao nàng không hề biết!
“Đi tìm kẻ thù.” Hắn siết chặt chóp mũi của nàng, cưng chiều vô hạn: “Lăng Không, chẳng lẽ nàng quên? Tứ Xuyên Hồng còn thiếu một lời giải thích với chúng ta đấy!”
Hắn không nhắc tới, thiếu chút nữa nàng đã quên mất.
Ngày đó nếu không phải bị người của môn phái Tứ Xuyên Hồng chặn đánh vào rừng, nàng và Đế Tuấn rất có thể sẽ lướt qua nhau, không hề quen biết.
Nghiêm chỉnh mà nói, có lẽ nàng phải cảm tạ Hồng môn mang tới nhân duyên tốt này.
Lấy được rồi nàng mới hiểu, nếu bỏ lỡ Đế Tuấn, chính là mất đi hạnh phúc của nàng.
Nhưng tại sao hiện tại lại đi Tứ Xuyên?
Nàng nghi ngờ đánh giá, hy vọng có thể xuyên thấu bộ mặt cà lơ cà phất của hắn, thấy rõ được ý tưởng bưởng bỉnh hồ đồ của hắn.
“Chỉ như thế?” Thật kỳ quái, nàng cảm giác có điểm không đúng.
“Không sai, chính là như vậy.” Hắn nắm chặt nắm đấm giơ lên: “Khi dễ nương tử của ta, còn muốn toàn thân lui, như vậy chính là không để phu quân của nàng ở trong mắt. Thật buồn cười.”
Mộ Lăng Không cảm thấy buồn cười, không nhịn được hỏi một câu: “Sao lúc ấy chàng không trực tiếp ra tay? Tiêu Trúc, lúc ấy chàng còn nói không thể sát sinh, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Hừ, hòa thượng giả, đồ giả mạo, giả từ bi.”
Rốt cuộc nàng cũng có cơ hội khi dễ lại hắn. Hắc hắc, thật sảng khoái.
Nàng rất muốn xem hắn lấy cớ gì ngụy biện.
Đế Tuấn hề hề lại gần cường hôn nàng, đầu lưỡi lượn vòng quanh cho đến khi nàng thuận theo đáp lại mới khẽ cắn nhẹ môi của nàng…