Dọc đường cảnh sắc tươi đẹp, sơn thủy hữu tình. Đế Tuấn tìm mọi cớ, dừng một chút đi một chút, sống phóng túng, tất cả đều trở thành lý do. Thỉnh thoảng chỗ nào có đồ chơi mới lạ nào đó, càng muốn ở lại thêm mấy ngày.
Mộ Lăng Không đi tới đi lui mấy lần, những điểm dừng chân không tính là xa lạ. Vừa thấy được Đế Tuấn hào hứng bừng bừng như vậy, nàng cũng hăng hái theo, mỗi lần đều nếm thử.
Giống như chỉ cần hắn ở đây, không có thú vị cũng sẽ biến thành vui mừng, tràn đầy mong đợi.
Tứ Xuyên, còn cách bọn họ rất xa.
Đó là đích đến, nhưng không ai gấp gáp lên đường, nhất đinh phải sớm đạt tới.
Mộ Lăng Không vẫn là lần đầu tiên dùng tư thế nhàn nhã như vậy đi báo thù.
Lúc bắt đầu nàng cũng không quen.
Nhưng đi tới đi lui như vậy, tâm tình cũng bay theo, bắt đầu mong đợi trạm tiếp theo, không biết sẽ gặp chuyện tốt gì.
Biến hóa của nàng cực kỳ nhỏ, nhưng tất cả đều lọt vào trong mắt Đế Tuấn. Hắn cũng không nói ra, luôn sủng ái nàng, tình cảm không có lời nào miêu tả hết.
Truy binh của kinh thành, rốt cuộc vẫn theo dấu vết đuổi tới.
Đế Tuấn không muốn chuyện của hắn bị quấy rầy, viết một phong thư, giao cho Tiểu Bắc. Hắn muốn đàm phán với người dẫn đầu.
Đối phương phải nhường, muốn hắn đem thái tử gia lông tóc không hao tổn ‘xin’ trở lại.
Dĩ nhiên là không dám dùng sức mạnh.
Cũng may mắn là ‘xin’ chứ không phải ‘bắt’. Nếu không có thể tưởng tượng nhóm bọn họ tuyệt đối không thể thuận buồn xuôi gió như vậy được.
Hoàng đế hiện tại và hoàng đế tương lại tranh đấu, không tới phiên những người tôm tép như bọn họ khuấy đục.
Thị vệ dẫn đầu cũng có đầu óc. Lúc tới đã suy nghĩ thông suốt, chờ đến khi nhìn thấy Tiểu Bắc, mặt mũi càng thêm tươi cười, một bộ thiện ý, nào dám có một chút lệ khí.
Bọn họ cuối cùng chia thành hai tổ, một mặt phái người tiếp tục âm thầm theo sát bốn người, giám thị đồng thời bảo vệ. Bên kia phái người thúc ngựa trở lại kinh thành đưa tin. Sau mười mấy ngày, quả nhiên nhận được hồi âm.