“Tiêu Trúc!” Vạn vạn không ngờ được hắn lại bỉ ổi đến vậy, chơi trò “rút củi dưới đáy nồi”. Mộ Lăng Không muốn cứu vãn cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn thành quả cả đêm bị hắn hủy chỉ với một tay.
Mà Đế Tuấn vẫn cười rất đáng ghét, ôm cái bụng, đôi mắt đen lúng liếng vòng tới vòng lui, cố tình giả bộ vô tội.
Cũng không thể tưởng tượng, chính mắt nhìn thấy những gì hắn làm, ai còn tin tưởng hắn quen ngụy trang hồn nhiên.
Hắn đã 28 rồi, 28 rồi, 28 rồi…
Mộ Lăng Không nói nhảm trong lòng, không ngừng nhắc nhở mình.
Hắn là lão nam nhân không thể quen thuộc hơn, hiểu được mỗi việc mình làm, bề ngoài lương thiện như vậy…
Cho nên ____ không cần khách khí với hắn.
Từ hôm tiến vào thành Xương Bình tới nay, hắn không một khắc sống yên ổn, một mực kiếm chuyện chơi!
Ánh mắt không tốt của Mộ Lăng Không nhìn thẳng Đế Tuấn: “Vừa rồi chỉ cần một con cờ, chỉ cần một con nữa, ta liền có thể đánh bại chàng. Nói cách khác, tiền đánh cuộc là ta thắng, chàng có dị nghị gì không?”
Tốt nhất là không có.
Chỉ cần hắn nhiều hơn nửa chữ, nàng nhất định sẽ làm cho hắn hiểu được, dù là ăn cá mẫu tử, nàng không muốn phối hợp, chắc chắn hắn sẽ không có được con.
Một thai song sinh?
Có thể!
Chỉ là suy nghĩ trong mộng mà thôi.
Đế Tuấn cười nịnh tiến đến nửa ôm nàng:”Nương tử, sắc trời đã tối, chúng ta nên đi ngủ sớm.”
Hoàn toàn không nói đến chuyện đánh cuộc cờ hòa, cuối cùng còn mập mờ nháy mắt:”Vi phu mới vừa lấy được một thứ tốt từ những con rệp không có mắt kia, độc gia bí thuật của Tiêu Dao môn, đang định cùng Lăng Không nghiên cứu.”
“Võ công của chàng cao như vậy, còn muốn bí thuật của Tiêu Dao môn?” Mộ Lăng Không hồ nghi nhìn tới nhìn lui, căn bản cũng không tin lời của hắn.
“Tam nhân hành tất có người làm thầy, đối thủ dù có nát như thế nào đi nữa cũng có thể thấy điểm sáng, cái này, cần có tuệ nhãn khám phá.”