Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Quyển 2 - Chương 146: Thuật hợp thể (sáu)



“Chàng thích bị người ‘thái’ đúng không??? Ta không cần học, hiện tại liền có thể ‘thái’.” Hơi hơi nhún chân, Mộ Lăng Không lật người, cưỡi trên người hắn, giành được chủ động: “Chàng chờ để ta ép khô đi, hừ, cho chàng nếm thử một chút lợi hại.”

Đế Tuấn hoan hô một tiếng, vui vẻ cười to, nửa điểm không ngại Mộ Lăng Không càn rỡ. Nheo mắt lại, phối hợp làm không biết mệt.

Tóm lại ___ rất sảng khoái, rất vui vẻ.

Mà đổi lại, Tiểu Nam và Tiểu Bắc đang nhức đầu không biết xử lý máu dầm dề ở ngoài viện như thế nào.

Ba nữ nhân bị Tiểu Nam giết may mắn được toàn thây, không bị phân tán tứ chi lẻ tẻ.

Mà những người bị chết trong tay thái tử căn bản là không nhìn là nguyên vẹn. Trong tay Tiểu Bắc là một cái bao, chứa toàn bộ tứ chi của người, từng khúc từng khúc, vết thương chỉnh tề, một nhát đứt lìa.

Trong nhà truyền ra âm thanh quen thuộc làm người ta mặt đỏ tim đập, bọn họ chỉ liếc nhau một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.

Gia nói rồi, trước hừng dồng, phải trở về trạng thái ban đầu. Bon họ còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian nghiên cứu chuyện bát quái của chủ tử.

Chỉ là, sự kính sợ đối với Đế Tuấn tăng thêm một tầng.

Mấy ngày nay, chỉ nhìn thấy gia cười, cũng đã sắp quên mất bản tính của hắn rồi.

Tối hôm nay, coi như lần nữa nhớ lại, khiến hai thị vệ thân cận cầng thêm kính sợ, không dám sinh ra một chút chậm trễ.

Vẫn nên thành thật nghe lời, cần cù làm việc thì tốt hơn.

…………

Ánh sáng mặt trời đầu tiên ở phía đông xuyên qua màn đêm hắc ám, báo một ngày mới đến.

‘Vất vả’ cả đêm Đế Tuấn ôm kiều thê ngủ nướng, Tiểu Nam, Tiểu Bắc mệt nhọc cả đêm đang bận thu xếp áo cơm hàng ngày, để chủ tử thức dậy có thể được hưởng thụ sự phục vụ chất lượng nhất.

Một ngày không thể bình thường hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.