Đế Tuấn đi theo một bên đong đưa đầu, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp không nghe rõ ràng thở dài: “Nương tử, nàng nói cái gì? Vi phu quên đồ sao? Mau mau nhắc nhở,chúng ta một lần mua cho hết, tránh cho trên đường đi gặp phiền toái.”
Thật là khủng khiếp vì cái ham muốn mua đồ kia.
Mộ Lăng Không không còn hơi sức: “Phu quân, ta mệt mỏi, muốn trở lại trên xe để nghỉ ngơi.”
“Mệt mỏi à? Chúng ta còn chưa mua hết đồ cần chuẩn bị đâu, giao cho Tiểu Bắc cái người tâm thô kia đi làm vi phu không yên lòng.” Hắn suy sụp hạ mặt, dáng vẻ thất vọng.
“Dù sao xe ngựa đang ở bên kia đường, gọi Tiểu Nam cùng với ta là được, một mình chàng đi dạo cũng không sao.” Cũng thuận tiện cho tai nàng tỉnh táo, có thể thở được một chút.
“Vậy cũng tốt, nương tử lên xe trước, một hồi sau vi phu sẽ trở lại.” Gọi Tiểu Nam, Đế Tuấn tự mình dặn dò mấy câu, lại nhìn họ đi lên xe, lúc này mới không biến sắc lộ ra nụ cười gian, mang theo Tiểu Bắc nhanh chóng hướng cuối phố mà đi.
Nương tử tạm thời không đi theo hắn cũng tốt, hắc hắc, đi tới nơi có cá như lời người nói, cần chuẩn bị một số công cụ, tránh được Mộ Lăng Không, cũng giảm bớt công sức giải thích.
Đứa bé a đứa bé, một lần sinh hai bào thai, hắn là bị tình thế bắn buộc.
…………
Nước ngọt trong túi da đã uống không thừa giọt nào, Mộ Lăng Không vẫn cảm thấy khát nước vô cùng.
Tiểu Nam tỉ mỉ phát hiện môi nàng hơi khô, vì vậy đề nghị muốn tới cuối phố mua trà lạnh cho nàng giải khát.
Mộ Lăng Không đóng lại cửa xe ngựa, xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn ra đường phố bên ngoài, trong một ngôi nhà, trong ngày nóng nhất, tiểu thương mơ màng buồn ngủ.
Dù sao lúc này người mua đồ cũng không nhiều, lười biếng một chút, dưỡng tinh thần chờ đợi.
Loại không khí bình an hòa hợp này thật khiến người hưởng thụ.
Mộ Lăng Không hoảng hốt cảm thấy đoạn ngày chung sống với Đế Tuấn sợ ràng chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời nàng.