Mộ Lăng Không ngồi ngay ngắn ở cửa, tĩnh tâm chờ đợi. Khi tiếng bước chân của Tiểu Bắc xuất hiện tại cửa thì nàng bước một bước dài tiến lên, tự mình mở cửa, cho hắn đi vào.
“Phu nhân, thuộc hạ đi gọi Tiểu Nam tới đây hầu hạ ngài.” Tiểu Bắc nhạy cảm nhận được điều bất thường khiến hắn cảm thấy lo lắng.
“Tiểu Bắc, ngươi đừng đi trước, ta có lời muốn hỏi.” Mộ Lăng Không cản đường, yên lặng lắng nghe, xác định Đế Tuấn không có ở xung quanh, đồng tử tỏng suốt khóa chặt thị vệ: “Hôm ngươi cùng gia đi ra ngoài, trên đường có phải đã gặp chuyện gì không tầm thường đúng không?”
“Hồi phu nhân, gia mang thuộc hạ đi chợ, mua gậy trúc và đồ đi câu, còn có lưới lớn bắt cá. Hắc hắc, gia không có nói cho phu nhân biết sao.” Tiểu Bắc vô cùng sảng khoái bán đứng Đế Tuấn.
Hắn khác hẳn ngày thường biết tiến lui! Ngược lại càng khiến Mộ Lăng Không cảm thấy đáng nghi.
Quá mức cố ý, ngược lại càng lộ ra điều quan trọng đang che giấu.
Mộ Lăng Không tĩnh tư một hồi lâu, trong đầu chợt thoáng qua một ý niệm.
Tiểu Bắc chất phác thật thà, không để tâm giống như Tiểu Nam, có lẽ bộ dáng như vậy có thể khiến hắn nói ra tin tức nàng muốn biết.
……………..
Bên kia, Tiểu Nam hai gối quỳ xuống đất, thấp thỏm cúi thấp đầu.
Nàng vừa mới báo cáo xong, một năm một mười đem hết chuyện phát sinh khi Đế Tuấn rời khỏi nói ra ngoài.
“Có nghĩa là trong khoảng thời gian ngươi đi mua trà lạnh, có người đã lên xe ngựa của thái tử phi, còn xảy ra tranh chấp kịch liệt?” Không có Mộ Lăng Không ở bên cạnh, Đế Tuấn tự động biến trở cề Cửu hoàng tử khiến cho người ta sợ. Hắn lạnh lẽo, sâu tận xương tủy, chỉ một ánh mắt sắc bén cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn không ai học được.
Tiểu Nam một chút ý niệm kháng cự cũng không có.
Dù sao, nàng và Tiểu Bắc đã lập lời thề, cho dù mất mạng, cũng muốn hầu hạ chủ nhân cả đời.