Cánh môi cong lên lọ ra đường cong khinh thường: “Dĩ nhiên, nếu như mà ta chết rồi, các ngươi muốn giết người nào thì cứ giết, Lăng Không không xen vào nhiều chuyện như vậy.”
Huyền Minh từng bước từng bước đi về phía nàng, cho đến khi hai người đứng đối mặt nhau, mới cầm lên lọn tóc buông xuống dưới của nàng, đặt ở trên môi nhẹ nhàng hôn: “Ngươi vẫn tùy hứng như vậy, Tiểu Lăng Không, chỉ cần nam nhân kia chết rồi, ngươi có thể trở về trong lòng Đại Tuyết Sơn, chuyện trước kia, có thể coi như chưa từng xảy ra.”
Bốn vị trưởng lão chấp pháp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.
Huyền Minh nói thế, quả thật là giải vây cho Mộ Lăng Không vi phạm cấm kỵ nghiêm trọng.
Mà có lời hứa của hắn, mặc kệ trước đó Mộ Lăng Không đã làm những chuyện thái quá đến cỡ nào, cũng xóa bỏ sạch, sẽ không có người tới tìm thêm phiền phức cho nàng.
Tay trái Mộ Lăng Không còn cất giấu một con dao màu đen lớn chừng bàn tay, cánh tay xanh trắng phất lên, đồng thời bước chân lui về sau nửa bước, kéo dài khoảng cách với Huyền Minh.
Một ít tóc bị hôn qua, đành phân chia cùng chủ nhân, lưu lại trong lòng bàn tay Huyền Minh, có chút rung động.
“Lăng Không đã gả cho ngươi, tự nhiên sẽ thủ thân như ngọc, Huyền Minh, xin tự trọng.” Mắt phượng tức giận, ẩn chứa bao nhiêu khí nén. Nếu người khác dám đối với nàng như vậy chỉ một kiếm vừa rồi, cũng không phải là cắt đứt tóc của mình.
“Ngươi lại xem trọng hắn như vậy sao?” Năm ngón tay mở ra, mặc cho tóc đen xoay tròn bay thấp, Huyền Minh hỏa nộ,hiển nhiên là hoàn toàn bị Mộ Lăng Không khơi lên: “Ngươi đừng có quên, còn kém một bước, ngươi đã có thể được Đại Tuyết Sơn tiếp nhận, cực khổ rất nhiều năm, bỏ ra nhiều khổ cực như vậy, liền vì một nam nhân bình thường mà buông tha, đáng giá không?”
“Dù là trở thành một thành viên của Đại Tuyết Sơn thì có thể như thế nào? Cho tới bây giờ đó đều là những ngày mà ta không muốn trải qua, Huyền Minh, ngươi cũng đừng quên mất, ban đầu người thay ta quyết định, chính là ngươi!”