Yêu nghiệt như nhau, cười rất đẹp mắt, ''Ngươi quá tùy hứng.''
''Ta chỉ hy vọng ngươi có thể hiểu, có những thứ, tuyệt đối không thể thay đổi, cho dù là tự mình đến, cũng không được.'' Nàng nhìn thẳng hắn, ánh mắt trong vắt nhưng đáy hồ sâu thẳm.
Đã sớm quyết tâm.
Chỉ là Huyền Minh không chịu tin tưởng mà thôi.
Hấp dẫn của Đại tuyết sơn, trong mắt nàng, không bằng sự dịu dàng của Đế Tuấn.
Đã rất nhiều năm không có ai dám như Lăng Không làm càn trước mặt Huyền Minh.
Hắn nghe xong đầu tiên là ngẩn ra, theo đó vỗ tay.
Trên mu bàn tay dòng máu lại rỉ ra, từng giọt từng giọt, lăn qua da thịt trắng nõn, rơi xuống, hòa thành một mảnh hồng, biến sắc dưới chân, ''Ngươi còn nhớ không? lúc Tiểu Lăng còn là một nữ oa nhi, bổn tôn liền hết sức thưởng thức sự quật cường của ngươi, năm tháng như đuốc, lớn lên chỉ có thân thể, đồ vật của bản chất lại không thay đổi.''
Lời nói tốt nàng nghe không hiểu, Huyền Minh chậm rãi nở nụ cười, càng tăng thâm cảm giác yêu tà, ''Nhưng mà, ngươi cũng nên hiểu tính khí của ta, nếu ra khỏi Đại Tuyết SƠn, từ ngàn dặm xa xôi đến đây, còn tốn không ít công lực dẫn người tới đây, vậy tuyệt đối không tiếp nhận sự cự tuyệt của ngươi.''
Nhún vai một cái, hắn nói nhẹ nhàng tự nhiên, còn là cánh tay bị thương, nhẹ nhàng phất qua trước mặt nàng, lấy trọng lực nàng không cách nào cự tuyệt, thoát đi đầu trâm nàng dùng để cố định tóc dài, mấy sợi tóc dài mềm mại như nước rơi ở đầu vai, Huyền Minh hài lòng nhìn nàng trở về bộ dáng trong hồi ức.
Còn là trang điểm thiếu nữ cực kỳ hợp với nàng.
Dù là hai túm tóc đen bị cắt đứt thành lỗ hổng không chể che giấu, phá hư vẻ hoàn mỹ, Huyền Minh lại dùng ánh mắt si mê nhìn nàng.