Đinh Lăng trơ mắt nhìn cánh tay phải đang nắm chặt băng thứ của mình chia lìa với thân thể.
Đau nhức, một lúc lâu sau mới xuất hiện.
Nàng ta có chút không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Băng thứ cắm vào vách tường trong động, bên trên còn treo một cánh tay bị gãy, ống tay áo nhìn quen thuộc như thế, màu xanh, mang theo chút hoa văn cổ quái, do nàng ta từng đường kim mũi chỉ tự tay thêu lê, làm như vậy để khác biệt với người khác, phân biệt với các sư tỷ khác.
Càng hy vọng một ngày kia, bằng những thứ đặc biệt nho nhỏ này, bắt được lòng của Huyền Minh, để lưu lại dấu vết của nàng ta trong hắn, cuối cùng thủy chung chờ hắn rủ lòng thương xót mình.
Hôm nay, tất cả đã tan thành mây khói.
Hoàn hảo không chút tổn hại nàng còn chưa tìm được cơ hội nắm được lòng của Huyền Minh, hôm nay, nàng mất đi cánh tay, lại càng không có tư cách.
Cánh tay trọng thương hơn nữa tức giận công tâm, Đinh Lăng trợn trắng mắt, ngất đi.
Đế Tuấn làm như không thấy, cúi đầu, thắm thiết hỏi thăm: "Nương tử, không sao chứ? Bị hù sợ sao?"
"Này, chàng quá độc ác rồi, dù sao nàng ta cũng là nữ tử, cũng là sư muội của mẫu hậu chàng, chàng lại cho một kiếm làm tàn cánh tay của nàng." Quỳnh Dao là một trong tứ trưởng lão chấp pháp không nhịn được lòng đầy căm phẫn lớn tiếng phê phán: "Chúng ta căn bản chỉ muốn dồn Mộ Lăng không lại, mang về Đại Tuyết Sơn giao cho sư tôn của nàng Hậu Thổ thánh mẫu xử trí, cũng không phải là muốn hại nàng, thật sự là niệm tình cũ. Mà ngươi, lại hoàn toàn không để ý đến tầng quan hệ này, hạ sát thủ!"
Đế Tuấn liệt nó vào tạp âm tự động loại bỏ.
Bình chân như vại, không nhúc nhích chờ Mộ Lăng không trả lời.
Đối với hắn mà nói, cảm thụ của nương tử nhà mình quan trọng hơn.
Về phần những người kia tới cửa tìm chết, một kiếm thọc là đúng, ai quản nàng ta là thất đãi cô bát đại di gì, còn cố kỵ xuống tay lưu tình.