Bắt đầu dần dần hiểu được, nam nhân trước mắt được Lăng không nhìn trúng này, cũng không tỏ ra nhỏ yếu như lần đầu tiên gặp mặt.
Nhưng càng như thế, hắn lại càng không có biện pháp dập tắt dục hỏa quấy nhiễu hắn nhiều năm.
một khi tâm đã đi vào ngõ cụt, lại có cố chấp không thuốc nào cứu chữa “Bổn tôn tuyệt đối sẽ không tặng Lăng không cho ngươi”
Đế Tuấn không ngại phiền toái, chống đối lại, nhe răng cười vô cùng đáng ghét “Ngươi không cần giữ cái mộng đẹp đánh chủ ý lên người nương tử của ta”
“Chúng ta tới đó tỷ võ” Huyền Minh nhớ tới ở Đại Tuyết Sơn vô cùng thịnh hành một phương thức giải quyết tranh chấp tốt nhất “người nào thắng, Lăng không sẽ theo người đó. Dùng thực lực để nói chuyện, người thua không được oán trách, người thắng làm vua, có chơi có chịu”
Cổ tay rung lên, chân khí truyền vào bên trong nhuyễn kiếm, lập tức đứng thẳng như một bảo kiếm dài, Đế Tuấn nghênh ngang chỉ hướng Huyền mInh, kiếm phong gần như chạm vào chóp mũi của hắn “Ngươi đến Trung Nguyên, tự nhiên theo quy củ của chúng ta đi, ta nghĩ ngươi nên cắt đứt tâm tư kia đi, với điều kiện kia, mặc dù ngươi thắng, nương tử của ta cũng sẽ không theo ngươi”
Con ngươi đen láy đều là tính toán, Đế Tuấn cũng lười phải che giấu, tất cả âm mưu, dương mưu gì đều đã rõ “Ngược lại ta có một biện pháp, còn có thể thành toàn cho một phần tâm tư này của ngươi!”
Huyền Minh biết rõ đối phương không có ý tốt, nhưng hai chữ “thành toàn” đã đả động tới trái tim của hắn.
“Ngươi nói”
Nếu như chịu đưa Lăng không ra, dù muốn Huyền Minh tha tính mạng cho Đế Tuấn hắn cũng sẽ không chút do dự đồng ý.
Dĩ nhiên đây chỉ là suy nghĩ đơn thuần cá nhân của Thần Vương này mà thôi, rất nhiều năm sau, mỗi lần hồi tưởng lại một màn này, Huyền Minh đều ảo não nghĩ muốn đập đầu xuống bàn.
hắn đúng là bị ma quỷ ám mới tin được cái tên nam nhân mặt ngây thơ trẻ con này!