Tình huống này, chính là thái tử gia đang khi dễ người đàng hoàng.
Hừ, nhưng hắn cũng không quên con thỏ mà nóng tính cũng cắn người đấy.
Tiểu Bắc khó có thể thông minh một chút, chợt che bụng, ở chỗ đó nữa đứng nửa ngồi, kêu đau thành tiếng: "Mới vừa rồi cái mẫu tử sôi trào, có mấy giọt bắn vào miệng thuộc hạ, nước hàn đàm có ... Vấn đề."
Phù phù một tiếng, nhất thanh muộn tưởng.
hắn như ý té xủi, qua chuyện này đã.
Mặc kệ như thế nào cũng thoát khỏi cảnh người thứ 3.
Về việc lui về sau thế nào, Tiểu Bắc không quan tâm, trước tiên vượt qua chuyện này trước đã rồi tính tiếp.
hắn kiên quyế không mắc tội ai trong hai người, có khi hắn thấy làm một người hầu nhỏ bé có khi rất tốt.
Tiểu Nam kinh bỉ quét mắt nhìn Tiểu Bắc với khối u trên đầu, không có chút nghĩa khí, động tác giả như vậy, thật khổ thân hắn đã nghĩ ra.
Buồn bực nhất chính là trước khi hắn hôn mê, nàng làm cái
Thái tử gia không để ý đến hắn nhưng nhất định để ý đến nàng.
Được rồi, Tiểu Bắc đã giả vờ đau đớn rồi, nàng làm gì nữa đây.
đi lên phía trước, nàng ngồi chồm hỗm xuống, kêu lên: "Tiểu Bắc, ngươi tỉnh tỉnh, thế nào? Trúng độc sao? Còn bị thương nữa?"
Ngón tay hoá thành ngô ngữ, hắn điểm huyệt nói trên bả vai, phẫn nộ mắng to, mội lần nàng giúp hắn, ở thời điểm mối chốt, Tiểu Bắc cũng để một cô nương yếu đuối như nàng đối mặt với gia.
Đúng là kẻ bịp bợm.
Tiểu Bắc bị bấm đau cũng không nhúc nhích, mặc cho Tiểu Nam đánh trên người hắn muốn hắn ngất thực sự.
Gãy xương không cần gấp, nuôi mấy ngày liền thành bề trên rồi.
Nếu bị lột da, đoán chừng đời này cũng không có gặp người nữa.
hắn luôn luôn quý trọng sinh mạng, vì vậy, phải chịu thôi.
Mộ Lăng không cười cười nhìn kịch nhao trước mắt: “Phu quân, chàng đem Tiểu Nam, Tiểu Bắc ép thành cài gì rồi? chuyện của chúng ta, bọn họ sao biết chứ, đừng làm khó người ta nữa.”